VỤ ÁN KOREAN AIRLINES - Trang 140

này cám dỗ và tôi không còn nghị lực chống lại!
Về sau, các nhân viên thẩm vấn đặt cho tôi vài câu hỏi đời thường về tôi,
nhưng về mặt hình thức, tôi không bị hỏi cung. Họ trò chuyện với tôi như
thể tôi là bạn của họ, còn tôi thì thuật lại câu chuyện cổ tích mà Henderson
đã được nghe ở Bahrein. Có vẻ như họ tin tôi, họ không nói câu nào thô
bạo hay khiêu khích, chỉ có điều đôi lúc họ có ghi chép. Đúng là có một số
câu hỏi của họ khiến tôi khó xử khi trả lời.
- Cô có nhớ một tài tử điện ảnh nào mà cô đã xem trên TV ở Ma Cao
không?
- Lý Tiểu Long.
- Sở dĩ cô cắn ống thuốc độc vì Shinichi bảo cô phải như thế?
- Vâng…
- Nếu cô là người Hoa, cô phải gặp nhiều người Hàn. Thế mà cô lại bảo cô
không hề biết một câu tiếng Hàn nào?
- Thì… có chứ… ganna (con đĩ).
Một điệp viên giơ tấm ảnh Kim Nhật Thành trước mặt tôi:
- Cô thấy người này bao giờ chưa?
Tôi nhìn rất kỹ.
- Có, hình như là trong TV.
- Tên ông ta là gì?
- Chin Le Chung - tôi đáp, nói theo âm tiếng Trung.
Buổi tối, khi tôi cố chợp mắt, tôi nghe được câu chuyện của họ.
- Sử dụng một cô gái như thế vào mục đích chính trị là điều không thể tha
thứ được!
- Tôi biết. Tội ác là tội ác, nhưng thực sự, tôi thương cô ta.
- Phải trừng phạt thằng khốn Kim Nhật Thành!
Tôi rất muốn nhào ra khỏi giường để hét vào tai họ: “Đồ chó chết! Sao
chúng mày dám gọi lãnh tụ vĩ đại là “thằng khốn”?” Ở đất nước tôi, không
thể có tội lỗi nào lớn hơn thế. Kim Nhật Thành đối với người dân Bắc Triều
Tiên khác chi Trời đối với Đất. Nhưng, cố nhiên, tôi chẳng làm được gì
cả…
Hôm sau, ngày 18 tháng Chạp, tôi mới thực sự bắt đầu bị lấy cung. Các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.