Chúng tôi vào một cửa hàng dệt may và lập tức, được các cô bán hàng ra
mời chào. Họ vui vẻ, ăn mặc quần áo màu sắc và khiến tôi hơi bối rối vì
quá tận tình. Rồi một cô nói một câu khiến tôi đứng tim:
- Chờ chút nào, cô là Kim Hyun Hee phải không?
Im lặng kéo dài. Tôi chết đứng, trong khi đó mọi khách hàng bao quanh
chúng tôi và thì thào.
- Là ai vậy?
- Kim Hyun Hee. Chị không biết à, cái con làm nổ máy bay ấy!
Đám khách hàng hưng phấn, chen lấn nhau để nhìn rõ tôi. Tức thì, các điệp
viên bao quanh tôi và dẫn tôi khỏi cửa hàng trước khi xảy ra rắc rối. Khi ra
đến cửa, một cô bán hàng còn nói với theo:
- Hyun Hee à, khi nào muốn cô cứ trở lại đây. Tôi sẽ tặng cô một bộ quần
áo!
Mặc dầu hoảng sợ, nhưng chưa muốn trở về Nam Sơn nên tôi đề nghị được
ở lại chợ một lúc nữa. Vừa đi, tôi vừa hỏi Li Ok:
- Chả hiểu sao, tôi chưa thấy có cửa hiệu nào ở đây bán quần áo pha ni-
lông. Không có loại hàng ấy à?
Tôi nghĩ rằng Nam Hàn vẫn chưa đạt đến tầm có thể sản xuất hàng ni-lông,
vốn là đồ sang trọng ở Bắc Triều Tiên.
- Chúng tôi ít dùng đồ pha ni-lông lắm - Li Ok đáp trong khi chúng tôi len
lỏi trong đám đông buổi chiều hôm ấy. - Gần đây, người ta phát hiện ra
rằng quần áo có ni-lông có hại cho sức khỏe. Chúng tôi thích dùng đồ làm
từ vật liệu len hơn, những thứ này ít nhất cũng bền như ni-lông. Ngày nay,
ni-lông bị coi là vật liệu chất lượng tồi.
Tôi muốn bật cười mà không được.
- Không thể tưởng tượng được! Tất cả mọi thứ đều trái ngược với Bắc
Triều Tiên. Ở nước tôi, người dân không có điều kiện quan tâm đến sức
khỏe của họ. Chúng tôi mà có quần áo ni-lông thì mừng phải biết!
Chúng tôi đến chợ Jungbu, nơi chủ yếu bán cá khô. Cá mực, cá biển, tảo
biển… được xếp thành đống tướng. Cuối chợ, có một tiệm ăn ngoài trời với
một chiếc bàn dài duy nhất, hai bên có nhiều ghế dài. Tôi tò mò đến gần.
- Những ai đến ăn ở đây?