- Đa phần là công nhân - Li Ok đáp. - Dân bán hàng rong, công nhân xưởng
đóng tàu, tài xế xe tải…, đại loại thế.
- Thế thì họ còn ăn sướng hơn gia đình tôi - tôi nhìn qua những món cơm,
mỳ, giò thủ và canh mỳ. - Chúng ta có thể ăn ở đây được không?
Li Ok nhìn những người còn lại, ai nấy đều lắc đầu.
- Chúng ta mà ăn ở đây thì quá lộ liễu, dễ trở thành đối tượng tấn công.
Người ta dễ nhận ra lắm. Tốt nhất là mình đến một tiệm nangmyon đi.
Chúng tôi quay lại bên kia chợ và Li Ok giải thích cho tôi hiểu rằng các
tiệm nangmyong (đây là tên một loại xúp mỳ lạnh) nổi tiếng khắp Hán
Thành. Tiệm đầu tiên chúng tôi đến quả thực có lẽ khá nổi tiếng: những
chiếc xe đắt tiền nối đuôi nhau trước tiệm và hàng thực khách cũng rồng
rắn như vậy. Chúng tôi cũng đứng vào hàng và nhích khá chậm chạp. Một
lần nữa, tôi có ấn tượng bởi sự giản dị và nhẹ nhõm của Hán Thành. Ngược
lại, miền Bắc thì rất “vô khuẩn”. Người ít, ô tô hầu như không có, người lạ
chả bao giờ bắt chuyện với nhau ngoài phố. Về căn bản, cuộc sống thường
nhật rất thiếu sự hóm hỉnh. Nhưng Hán Thành thì rất sống động và đầy
năng lượng.
Vài phút sau, chúng tôi vào được trong tiệm và người giúp việc đưa chúng
tôi vào một bàn ở góc. Tôi chỉ còn biết nhìn và ngạc nhiên. Không có
chuyện tương tự như thế ở miền Bắc. Tiệm ăn chật ních thực khách, ai nấy
trò chuyện vui vẻ, bồi bàn nhanh thoăn thoắt với vô số đĩa thức ăn trên tay.
Tất cả chúng tôi đều đặt nangmyon và khi món này được đưa ra, chúng tôi
đã “chiếu cố” rất tận tình!
Ở bàn cạnh chúng tôi, một nhóm đàn ông ăn vận sang trọng nói chuyện khá
to. Không thể không nghe những gì họ nói, vì vậy trong khi ăn, tôi bất giác
để ý câu chuyện của họ.
- Các cậu thử nghĩ đến Lee Vungpyong mà xem! - một người bảo. - Hắn
giàu sụ chỉ vì đã di tản.
- Thực ra thì cái máy bay Liên Xô mà hắn bay sang đây cũng có chút giá trị
gì đó chứ. Nhưng đúng là chính phủ có lẽ đã bỏ ra hàng núi tiền cho hội di
tản này.
- Đã nói đến dân miền Bắc, các cậu thấy ảnh Kim Hyun Hee chưa?