- À, ừ. Có thể là loại con gái lăng nhăng hám thực sự đấy, nhìn cái mặt là
biết. Hình như cô ta “chơi” ghê lắm, với cả tá đàn ông một lúc.
- Sở dĩ lắm người đồng cảm với cô ta vì cô ta thật xinh. Chứ nếu ma chê
quỷ hờn, hẳn cô ta bị bắn từ lâu rồi.
- Theo các cậu, cô ta còn trinh không?
- Giời biết! Xinh thế, tớ cũng thèm!
Tôi đang giơ tay và thức ăn lên miệng, thì bắt đầu run lên vì tức giận.
Những sợi mì nhảy nhót một cách nực cười trên đôi đũa tôi đang cầm. Các
điệp viên nhận thấy tôi nổi khùng, họ cố gắng trấn an tôi.
- Thôi mà, không sao đâu. Lẽ ra mình không nên vào đây - Li OK cố làm
tôi dịu đi. - Đi thôi, mình rời đây thôi.
Nhưng không thể dễ dàng khiến tôi nguôi giận. Chầm chậm, tôi đặt đũa
xuống bàn và nâng đĩa canh lên. Tôi đứng dậy, quay lại và hắt cả chỗ canh
còn lại vào nhóm đàn ông nọ. Họ sững sờ ôm đầu! Tôi điên tiết đến nỗi
không còn tự chủ nổi.
- Đồ chó chết! - tôi nói, giọng lạnh lùng. - Chúng mày nói ai thế hả?
- Trời ơi! - một người ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào tôi. - Cô ta đấy!
- Đúng vậy, tao đây! - tôi nhảy dựng lên. - Và chúng mày có thể mừng là
tao còn chưa cho chúng mày vãi đái ra!
Nhóm đàn ông sững người im lặng nhìn tôi. Lúc đó đã nhiều người để ý
đến chúng tôi và Li Ok đẩy tôi ra phía cửa. Hai điệp viên khác che cho tôi,
còn Sengju thì để lại chút tiền “boa” ở bàn ăn. Tôi bối rối vì bị nhìn ngó và
bàn tán, và mừng rỡ khi thoát ra đến đường.
Li Ok vẫy chiếc taxi đầu tiên và chúng tôi vào xe. Sengju còn ngoái lại sau
xem có ai theo chúng tôi không.
- Báo chí cũng có thể viết về vụ này đây! - anh nhận xét khi nhìn ngó phố
phường.
- Thây kệ! - tôi giận dữ đáp. - Làm sao các vị lại cho phép chúng nó ăn nói
bỉ ổi như thế?
Li Ok cố gắng làm tôi dịu đi.
- Hyun Hee, có phải chúng ta đang ở miền Bắc đâu? Chúng tôi không thể
bắt bớ cho dù người ta có nói năng giời biển gì đi nữa. Chúng tôi đâu có