VỤ ÁN KOREAN AIRLINES - Trang 46

luôn lấy tay che ánh sáng của nó. Cánh rừng chìm đắm trong màn đêm tĩnh
mịch.
Tôi cứ tiến như thế và có cảm giác như thời gian là vô cùng tận. Bầu không
khí yên lặng ma quái ngự trị trong cánh rừng, chỉ đôi lúc có một làn gió nhẹ
vút qua giữa các ngọn cây. Tất cả tạo nên một ấn tượng khá ghê rợn. Tôi
biết phần này của trận thử thách chủ yếu là đánh vào tâm lý: ngay việc đi
trọn quãng đường dài như vậy trong rừng, vào ban đêm, cũng đã là một
thành tích khá rồi. Tôi hay nảy ra ý nghĩ: hay là bỏ chạy? Nhưng chạy đi
đâu cơ chứ? Không đâu có chỗ ẩn náu cho tôi cả. Cùng lắm tôi có thể quay
lại. Nhưng tôi cũng chưa đến mức thần hồn nát thần tính như thế.
Đột nhiên, tôi chợt liếc thấy ánh sáng từ đằng xa. Tôi tắt và cài lại chiếc
đèn pin vào thắt lưng. Tôi cất địa bàn, tiếp tục rón rén nhẹ nhàng từ gốc cây
này sang gốc cây khác. Đi như thế được chừng mươi mét thì đến lề rừng.
Tôi đã thấy cổng chính của tòa đại sứ.
Cả hai bên cửa đều có những ngọn đèn tỏa sáng chìm trong tường, cả hai
bên đều có lính canh. Cạnh đó là một trạm gác nho nhỏ, bên trong cũng
sáng điện. Một bức tường trắng cao khoảng bốn thước rưỡi bao quanh khu
vực này. Sau bức tường, nếu tôi nhớ không nhầm khi xem bản đồ, có vài
khoảng đất trồng hoa, rồi một thảm cỏ dốc dẫn thẳng đến tòa nhà. Nhìn từ
cổng ra vào, đã có thể thấy tòa nhà đó.
Tôi theo dõi đám lính canh một lúc. Ngoài hai người lính trực, dường như
trong trạm gác cũng có một người và chắc hẳn trạm này được nối với tòa
đại sứ bởi một đường dây điện thoại. Một chút sau, một tổ tuần tiễu gồm ba
người đi ngang qua đám lính canh, họ vừa trò chuyện vừa vẫy những kẻ
trực chiến.
Tôi tụt lại trong rừng và đi về hướng phải, hơi rời xa cái cổng. Tôi mò đến
được góc tường và tiếp tục đi theo bờ tường bên kia về phía tòa nhà. Lại
một tổ tuần tra nữa đi qua, tôi nằm bẹp giữa những lùm cây cho đến khi họ
mất hút. Buộc lưỡi móc vào sợi dây, tôi vội vã ra khỏi cánh rừng và ném
sợi dây qua tường. Lưỡi móc mắc vào tường. Tôi trèo lên thành tường, ngồi
ở đó và kéo theo sợi dây, chỉ sau đó tôi mới nhảy xuống phía trong.
Tôi thấy mình ở trên thảm cỏ tòa đại sứ, cách tòa nhà chừng ba mươi-ba

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.