VỤ ÁN KOREAN AIRLINES - Trang 48

tôi. Đến gần chiếc cửa sổ đầu tiên, tôi tìm cách mở nhưng nó bị khóa chặt.
Tôi lẻn qua cửa ra vào, thử mở cửa sổ thứ hai. Nhưng nó cũng bị khóa kín.
Cuối cùng tôi bước đến cửa ra vào. Chẳng những nó bị khóa mà trên đó, tôi
còn nhận ra những sợi dây dẫn chứng tỏ thiết bị báo động bên trong. Như
vậy, thử mở cửa ra vào không phải là việc làm thông minh.
Tôi trườn về cửa sổ thứ nhất, hơi nằm về phía sau căn nhà. Tôi móc ba-lô
lấy con dao cắt kính và khoét một lỗ kính, trên một chút so với cái điểm mà
tôi nghi là có tay cầm. Bỏ mảnh kính ra, thò tay vào, tôi tìm thấy then cửa
và rút một cái. Cánh cửa sổ được nâng lên, kêu nho nhỏ. Thế là tôi vào
được nhà.
Trườn vào phòng, tôi đóng cửa sổ. Tôi đặt lại miếng kính bị cắt vào vị trí
của nó, rất khít. Sau đó, tôi bắt đầu áng chừng địa hình.
Hầu như tôi không thấy gì khác ngoài việc chẳng có ai trong phòng ngủ.
Cạnh một bên tường, có một cái giường kiểu sang trọng Baldacco và một lò
sưởi chạm trổ lộng lẫy. Những bức trướng nhung rủ từ trần nhà. Tôi không
xác định nổi là căn phòng này có người ở không. Phòng có ba cửa ra vào,
một cửa hướng ra kho chứa quần áo, cửa kia dẫn ra nhà tắm, cửa thứ ba mở
ra cầu thang. Cánh cửa này mở hờ khiến tôi có thể nhìn qua được. Hành
lang tầng một ngập dưới ánh đèn sáng chói, kéo dài chừng 18-20 mét đến
đầu kia của tòa nhà. Cầu thang nằm ở giữa hành lang. Tôi mở rộng cánh
cửa chút xíu, cố gắng mường tượng trước mắt sơ đồ tòa nhà. Ngoài hành
lang, ở cả hai phía phải có một cánh cửa phòng ngủ, rồi cách đó chừng sáu
thước lại có hai cửa nữa. Rồi đến cầu thang và năm cánh cửa nữa, hai cửa ở
hai bên và cửa thứ năm ở chính diện với tôi, cuối hành lang.
Tôi đóng cửa, liếc nhìn đồng hồ. 22.00 giờ. Từ giờ đến nửa đêm, có lẽ ai
nấy sẽ lên giường. Tôi không thể làm gì khác, chỉ biết chờ đợi.
Tôi mở cánh cửa vào kho chứa quần áo, bật đèn pin. Nhà kho rộng rãi, chật
cứng các bộ âu phục và quần áo dạ hội may kiểu phương Tây. Tôi chui vào
sau kho, nấp sau một rèm cửa bằng một thứ vải dạ đắt tiền gì đó, và tắt đèn.
Nếu phòng ngủ có người ở, tôi phải chờ đến khi họ ngủ say, lúc đó tôi mới
có thể xuống tầng dưới được. Trước mắt, tôi không thể tìm được nơi trú ẩn
nào tốt hơn vì nếu ra hành lang, hẳn tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.