mà không thể làm sáng tỏ được câu chuyện đau buồn hôm trước. Phải mất
nhiều thời gian tôi mới nhận ra, nhưng giờ tôi đã biết, rằng đối với tôi, gia
đình vẫn quan trọng hơn Đảng và Chính phủ. Khi được Đảng lựa chọn, tôi
đã tự hào biết nhường nào. Nhưng khi nhớ lại những năm tháng tuổi thơ,
khi tôi ở Cuba và Bình Nhưỡng, trong tôi, không gì quý báu hơn gia đình.
Đồng thời, tôi tự hào vì được Đảng lựa chọn và có thể làm bất cứ điều gì
cho sự thống nhất đất nước. Có điều, tôi không sao kìm được tình thương
với gia đình.
- Cháu không thể làm khác, bác ạ - tôi nói với Vulchi. - Em trai cháu vừa
mất và bố cháu bất hạnh lắm. Cháu phải nói chuyện với ông cụ…
Vulchi thở dài, trên gương mặt bà lộ rõ vẻ lo âu. Bà chỉ giúp tôi đến vậy
được thôi, mọi thứ khác thì phụ thuộc vào may rủi.
- Nếu cháu thấy đó là giải pháp tốt nhất, cháu cứ đi đi - bà nắm tay tôi. -
Nhưng cháu phải thật cẩn thận đấy, Okhva. Bác không muốn cháu bị làm
sao…
Vulchi siết chặt tay tôi rồi tôi trở về phòng. Tôi nói cho Sukhi biết ý định
của mình. Sukhi cũng có những lo ngại như của Vulchi.
- Cậu này - tôi bảo cô - Chủ nhật hầu như chả bao giờ chỉ huy đến đây.
Nhưng nếu ông ta đến, hãy bảo ông ta rằng buổi sáng khi mở mắt, cậu đã
không thấy tớ rồi và không biết tớ đi đâu.
Sukhi gật đầu nhưng tôi thấy cô không yên lòng. Hẳn cô nghĩ rằng nếu tôi
thực hiện ý định của mình, cô cũng có thể bị nguy hiểm. Tôi ngồi xuống
giường cô, hai tay đặt lên đầu gối Sukhi.
- Họ sẽ không làm gì cậu đâu, Sukhi ạ - tôi tìm cách trấn an cô. - Chỉ cần
nói rằng cậu chẳng biết gì cả.
Sukhi quay đầu, thở dài trong một thoáng, rồi nhìn tôi mỉm cười.
- Đừng lo - cô nói - tớ sẽ im như thóc!
- Cám ơn cậu.
Tôi ôm chầm lấy Sukhi rồi nhanh chóng gói ghém những thứ cần mang đi
đường. Vì muốn di trong đêm, tôi không cần quần áo, và cũng không muốn
mang ba-lô vì sợ vướng víu. Tôi mặc bộ đồ sẫm màu nhất, và mang theo ít
tiền cùng giấy chứng minh. Buộc tóc ra đằng sau, tôi sùm sụp chiếc mũ