VỤ ÁN MẠNG HOÀN HẢO - Trang 151

— Bà Albertini tội nghiệp. Hình như bà ấy rất giống tôi… Sao bà ấy lại

qua đời khi tuổi còn trẻ vậy nhỉ?

— Bà ấy tự tử. Thật là một nỗi đau lớn cho tất cả chúng tôi.

— Nhưng sao bả lại tự tử? Bà ấy gặp chuyện buồn?
— Không. Trầm cảm thình lình. Bác sĩ nói thế. Bà ấy uống nguyên cả một

ống thuốc ngủ, để rồi không bao giờ tỉnh dậy nữa.

— Ông Albertini có khi nào ngoại tình không?

— Không đời nào! Sao cô nghĩ kỳ vậy?
Và Lidia bỗng tỏ ra nghi ngờ:
— Cô đặt ra những câu hỏi này để làm gì?

— Không, không có gì. Chẳng qua tôi tò mò.
— Này, tôi không thích những kẻ tò mò tọc mạch.
Paola Ambrosio không hỏi thêm. Tuy nhiên cô hầu phòng đã nói dối.

Carlo Albertini, ít ra trong những tháng cuối cuộc đời của vợ mình, đã có
một người tình. Chị cô, Angela, đã nói đến rất nhiều trong những bức thư
gởi cho cô: “Chị không biết tên cô ta. Chị chỉ biết cô ta có họ Josefa. Đó là
một cô gái tầm thường, có mái tóc nâu, dài, luôn trét son phấn đầy mặt. Cô
ta đầy vẻ tự mãn. Gần như bữa nào cổ cũng tới đây. Mới hôm qua, Carlo nói
với chị: ‘Chẳng mấy lúc Josefa sẽ là chủ ngôi biệt thự này đấy’…”

Umberto, người tài xế, có vẻ dễ khai thác hơn là cô hầu phòng. Lý do đơn

giản: Anh ta nổi tiếng là người hay chạy theo các cô gái duyên dáng, và
Paola Ambrosio hẳn không phải ngoại lệ.

— Sao, cô nói gì? Vào buổi chiều ấy à?
— Nói thiệt, tôi không tin đàn ông lắm. Anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra

với bà Albertini không?

— Bà Albertini? Có liên quan gì?
— Nghe nói chồng bà ấy có bồ. Một cô Josefa nào đấy.
— Nhưng cô muốn nói tới ai kìa?

Liên Kết Chia Sẽ

    Just a moment...
** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.