VỤ ÁN MẠNG HOÀN HẢO - Trang 65

GỠ ĐÚNG LÚC

Năm 1956. Điện thoại reo vang vào khoảng 23 giờ trong văn phòng cảnh

sát thành phố Milan (Ý).

— Tôi vừa giết cha tôi – giọng nói đàn ông ở đầu dây bên kia.

— Anh là ai?
— Tôi tên Sergio Della Fano.
— Địa chỉ?

Đó là giọng của một thanh niên: hơi khó nghe, với hơi thở khó khăn. Rõ

ràng anh ta đang xúc động ghê gớm. Nhân viên cảnh sát ghi địa chỉ trên một
tờ giấy. Và xe hơi cảnh sát lập tức lao đi, còi hụ vang.

Tại tầng lầu năm của một căn hộ xây theo kiểu thời Napoleon, một thanh

niên trạc 19 tuổi, mặc áo sơ-mi, đang đợi họ. Anh ta ăn mặc khá tồi tàn, cao,
gầy, cặp mắt thâm quầng, khuôn mặt tỏ ra lo sợ, nhưng dễ coi. Đứng cạnh
anh ta là một phụ nữ, một “bà trưởng giả” mặt vuông, vai rộng, choàng
chiếc áo khoác bằng lông thú. Một sợi dây chuyền ngọc trai đẹp nằm trên
chiếc áo hở cổ. Có vẻ bà ta vừa tới, nhiều lắm là dăm bảy phút. Đó là mẹ
chàng thanh niên, và là vợ nạn nhân – nữ bá tước Della Fano. Bà ta hẳn từng
xinh đẹp, và sẽ vẫn còn đẹp nếu nhan sắc không bị béo phì đẩy lùi. Còn có
một bé gái, mặc đồ ngủ, đang sắp trở thành một thiếu nữ. Cô 13 tuổi.

Mẹ cô bé bảo cô:

— Vô phòng con đi!
Sau hết, nằm dài trên tấm thảm trong phòng của ông ta, là nạn nhân, cha

chàng thanh niên. Một người đàn ông 54 tuổi. Nếu chùi hết máu trên mặt
ông, người ta sẽ nhận ra một nhà quý tộc truỵ lạc, mà chiếc áo vét nhăn
nhúm là một biểu tượng cho sự sa sút.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.