những tiền bối của chúng tôi, đã tiêu vong. Đúng thế, toán học và ảo thuật
có những gốc gác chung, và trong một thời gian dài chúng bảo vệ cùng một
bí mật. Chúng tôi đã bị đày đọa dã man nhất sau cuộc tranh đấu giữa Peter
và Simon Thuật sĩ, khi mà những người Thiên chúa giáo chính thức cấm chỉ
ảo thuật. Họ sợ rằng sẽ có người cũng biết biến bánh và cá thành ra nhiều.
Chính lúc ấy, các nhà ảo thuật đã sáng tạo cái mà ngày nay vẫn còn là chiến
lược sinh tồn của họ: họ viết những cẩm nang giải thích các thủ thuật hiển
nhiên nhất và phát tán cho dân chúng, đồng thời họ dùng những cái hộp và
gương vớ vẩn trong biểu diễn của mình. Dần dần họ đã thuyết phục được
dân chúng rằng đằng sau mỗi màn ảo thuật là một thủ thuật. Họ trở thành
những nhà ảo thuật xa lông, không phân biệt nổi với những kẻ làm trò tầm
thường, và bằng cách đó đã có thể tiếp tục trong bí mật việc biến bánh mì
và cá thành ra nhiều ngay trước mũi những kẻ đày đọa họ.”
“Phải, thủ thuật ảo diệu và lâu dài nhất chính là thuyết phục mọi
người rằng ảo thuật không tồn tại. Như tôi đây vừa sử dụng chiếc khăn tay
này. Nhưng đối với các nhà ảo thuật chân chính, chiếc khăn tay không che
giấu một thủ thuật, mà là một bí mật cổ xưa gấp bội. Vì vậy hãy nhớ giùm,”
ông nói với một nụ cười tinh quái, “hãy luôn luôn nhớ giùm rằng: ảo thuật
không có thật.” Ông bật ngón tay và một con cá vàng nữa nhảy vào trong
nước. “Ảo thuật không có thật.” Ông bật ngón tay lần nữa và con cá thứ ba
nhảy vào ly. Ông phủ cái khăn lên ly, và khi ông lấy ra, bên dưới đã không
còn cả sỏi, cá, hay ly. “Ảo thuật... không có thật.”