VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 16

bà yếu ớt, hơi run rẩy. Bà nắm tay tôi một lát, dùng tay kia vỗ nhẹ và hỏi về
chuyến đi của tôi, rồi hỏi đây có phải lần đầu tôi đến nước Anh.

“Mình đâu có nghĩ một người trẻ như vậy sẽ đến đây, phải không,

Beth?” bà hỏi, vẻ ngạc nhiên.

Beth, đứng cạnh bên cửa, mỉm cười không nói gì. Cô lấy một chiếc

chìa khóa từ móc treo trên tường, và nhẹ nhàng gợi ý sau khi tôi đã trả lời
thêm mấy câu hỏi:

“Bà nội, bà có nghĩ là đến lúc chỉ cho anh ấy về phòng rồi không?

Chắc là anh ấy mệt lắm.”

“Tất nhiên rồi,” bà Eagleton đáp. “Beth sẽ hướng dẫn cậu mọi

chuyện. Và nếu tối nay cậu không có dự định gì, chúng tôi sẽ rất vui mừng
được mời cậu dùng cơm tối.”

Tôi theo Beth ra khỏi nhà và theo một cầu thang nhỏ xuống tầng hầm.

Cô hơi cúi đầu xuống khi mở cánh cửa nhỏ và dẫn tôi vào một căn phòng
rộng, ngăn nắp. Mặc dù thấp hơn mặt đất, nó nhận được khá nhiều ánh sáng
từ hai cửa sổ đặt rất cao, gần đến trần. Beth vừa đi đi lại lại trong căn phòng
vừa giải thích mọi chi tiết lặt vặt, mở các ngăn kéo và chỉ chỗ tủ quần áo,
dao dĩa và khăn tắm, bằng một lối đọc thuộc lòng như thể đã lặp lại việc
này không biết bao nhiêu lần. Tôi coi qua giường và vòi tắm, nhưng chủ
yếu là quan sát cô. Da cô khô, rám nắng, và căng, như người ở ngoài trời
nhiều, và mặc dù điều đó làm cô có vẻ khỏe mạnh, nhưng cùng lúc nó cũng
ẩn chứa nhiều nguy cơ làm cô sớm già.

Đầu tiên tôi đoán cô khoảng dưới hai mươi lăm, nhưng giờ có một

loại ánh sáng khác, tôi nhận ra cô không thể dưới hai mươi bảy hay hai
mươi tám tuổi. Đôi mắt cô gây bối rối đặc biệt: màu xanh thẫm rất đẹp,
nhưng nhìn có vẻ tĩnh hơn các bộ phận khác, có vẻ ngần ngại không dám
bày tỏ cảm giác của mình. Cô mặc áo đầm kiểu miền quê dài, rộng, cổ tròn,
không phô bày điều gì trên thân thể ngoài chuyện cô quá gầy, tuy rằng nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.