VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 165

trong khi lên lầu. Trong phòng máy vi tính, cũng hoàn toàn trống trải, tôi
mở email ra xem. Có một tin nhắn đang được phát tán ra như một thứ mật
khẩu đến các nhà toán học trên toàn thế giới: Wiles đã làm được! Không có
chi tiết gì về lời giải sau cùng cả. Chỉ thấy nói rằng phép chứng minh của
anh ta đã thuyết phục được các chuyên gia, và nếu viết ra, nó có thể dài đến
hơn hai trăm trang giấy.

“Tin mừng à?” Lorna hỏi tôi khi đã trở lại trong xe.

Tôi thuật lại cho nàng, và trong giọng nói thán phục của tôi nàng hẳn

đã cảm nhận được nỗi niềm hãnh diện đầy mâu thuẫn của tôi về các nhà
toán học.

“Có lẽ anh ước mình đã có mặt ở đấy trưa nay nhỉ,” nàng cười, nói

tiếp. “Em có thể làm gì đền bù cho anh đây?”

Chúng tôi bỏ hết buổi chiều còn lại làm tình như một đôi thỏ hạnh

phúc. Đến bảy giờ, trời đã tối, chúng tôi đang nằm bên nhau trong sự im
lặng vì kiệt sức thì điện thoại đổ chuông. Lorna nhoài qua người tôi để trả
lời. Vẻ mặt nàng hiện lên một sự hoảng hốt, rồi sau đó là nỗi đau buồn
khiếp sợ. Nàng ra hiệu cho tôi mở ti vi lên, rồi kẹp chiếc điện thoại giữa
cằm và vai, nàng bắt đầu mặc quần áo.

“Vừa mới xảy ra một tai nạn trên đường vào Oxford, ở chỗ người ta

gọi là “tam giác mù”. Một xe bus cán qua thành cầu rồi rơi xuống bờ sông.
Người ta đang dự trù nhiều xe cứu thương chở người bị nạn sẽ về đến
Radcliffe - họ cần em vào phòng X-quang ngay.”

Tôi đổi qua các kênh đến khi tìm thấy tin địa phương. Một xướng

ngôn viên nữ đang vừa nói vừa tiến lại gần hàng lan can bị gãy nát của cây
cầu. Tôi ấn vào nút chiếc điều khiển, nhưng vẫn không thấy âm thanh gì cả.

“Âm thanh hỏng rồi,” Lorna nói. Đã mặc quần áo đầy đủ, nàng đang

tìm kiếm bộ đồng phục trong tủ áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.