VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 175

gần như đến từng chữ một, nhưng tôi đã không biết lắng nghe. Ông đã lặp
lại điều đó, bằng cả trăm cách khác nhau. Ông đã đặt những tấm hình ngay
trước mũi tôi, nhưng tôi chỉ thấy được những chữ M, trái tim, và số 8.

Tôi quay trở lại và đi ngược con đường Banbury, bị thúc đẩy bởi ý

nghĩ: phải tìm gặp Seldom. Tôi đi xuyên qua chợ và dọc theo phố High, rồi
đi một lối tắt để đến Merton thật nhanh. Nhưng Seldom không có ở đấy. Tôi
đứng một lúc ở ngoài cửa sổ của phòng người gác cổng, hơi bị mất định
hướng. Tôi hỏi xem Seldom có quay lại vào giờ ăn trưa không, nhưng
không ai nhớ ra là đã thấy ông kể từ đầu buổi sáng. Bỗng tôi sực nhớ ra ông
có thể đang ở bệnh viện thăm Frank Kalman. Có vài đồng tiền lẻ trong túi,
tôi bèn gọi Lorna từ bốt điện thoại trả tiền trong trường, và nhờ nàng
chuyển máy giúp lên tầng hai. Không, ông Kalman không có ai đến thăm
cả.

“Em có nghĩ được giờ Seldom có thể ở đâu không?” tôi hỏi Lorna khi

đã máy chuyển lại cho nàng.

Phía bên kia là sự im lặng. Tôi không nói là nàng đang suy nghĩ, hay

đang cố quyết định xem có nên cho tôi biết một điều có thể tiết lộ tính chất
thật sự mối quan hệ nàng đã có với Seldom.

“Hôm nay là ngày bao nhiêu?” nàng bỗng hỏi tôi.

Đó là ngày 25 tháng Sáu. Lorna thở dài, như biểu lộ sự đồng tình.

“Chính là ngày vợ ông ấy mất, hôm xảy ra tai nạn. Em nghĩ anh sẽ

tìm được ông ấy ở bảo tàng Ashmolean.”

Tôi đi ngược lại phố Magdalen và trèo các bậc thềm dẫn vào trong

bảo tàng. Đây là chuyến viếng thăm đầu tiên của tôi. Tôi đi ngang qua một
phòng trưng bày nhỏ toàn chân dung, chủ tọa bởi khuôn mặt thâm trầm của
John Dee, rồi theo những chỉ dẫn đi đến chỗ cây xà Assyria lớn. Seldom là
người duy nhất trong phòng. Ông ngồi trên một chiếc ghế đẩu được đặt ở
khoảng cách nhất định từ bức tường chính. Khi lại gần, tôi thấy cây xà vươn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.