nhất là những cái giống như Seldom muốn tìm. Hiện ra rõ nét nhất trong
đầu tôi là cử động gãy gục xuống của cần cổ bà Eagleton lúc đầu bà ngả
sang một bên, mắt mở to, kinh hoàng. Có tiếng động cơ xe nổ máy và tôi
chồm dậy trên hai khuỷu tay để nhìn ra cửa sổ. Tôi nhìn thấy họ mang bà
Eagleton ra trên một chiếc cáng, và chất lên chiếc xe cứu thương. Những
chiếc xe cảnh sát cũng bật đèn chiếu lên, và trong lúc họ quay đầu xe,
những bóng đèn vàng vọt tạo nên một dãy những hình bóng chập chờn
huyền ảo trên tường các ngôi nhà. Chiếc xe thùng của Thời báo Oxford đã
đi từ trước, và khi đoàn xe mất dạng đằng sau khúc quanh, lần đầu tiên tôi
mới cảm thấy sự im lặng và bóng tối của khu ngõ này thật nặng nề. Tôi tự
hỏi không biết Beth đang làm gì trên đó, một mình trong căn nhà vắng lặng.
Tôi bật đèn lên và thấy bài viết của Emily Bronson có ghi chú của tôi bên lề
đặt trên bàn. Tôi pha cà phê và ngồi xuống, định tiếp tục công việc từ chỗ
mình dừng lại lần trước. Làm việc khoảng một tiếng, nhưng tôi chẳng đi xa
hơn được bao nhiêu. Tôi cũng không tìm được sự yên tĩnh tốt lành, sự trấn
tĩnh tinh thần riêng tư - như trật tự hiện lên từ trong hỗn độn - thường đến
khi ta lần theo những bước của một định lý toán học.
Bỗng nhiên tôi nghe hình như có tiếng gõ nhẹ vào cánh cửa. Tôi đẩy
ghế ra sau và đợi một lúc, đến khi nghe thêm một tiếng gõ nữa, lần này rõ
hơn. Tôi mở cửa và nhìn thấy trong bóng tối khuôn mặt hơi ngượng ngùng
của Beth. Cô mặc áo khoác trong nhà màu hoa cà, chân đi dép, và tóc cột
giản dị bằng một dải băng, giống như cô đã chạy ra khỏi giường mình. Tôi
mời cô vào. Cô đứng ngay bên trong cánh cửa, hai tay khoanh lại, môi khẽ
run run.
“Tôi có thể xin anh chuyện này được không? Chỉ đêm nay thôi.”
Giọng cô vỡ ra. “Tôi không tài nào ngủ được trên ấy. Có thể cho tôi ở lại
đây đến sáng mai không?”
“Dĩ nhiên là được,” tôi đáp. “Tôi sẽ dọn ghế sofa, còn cô thì ngủ trên
giường.”