máy. Buzzati quyết định sẽ dùng mọi cách cưỡng lại nếu họ nghĩ ra thêm cớ
gì để đưa ông xuống thêm một tầng nữa.”
“Cuối cùng bác sĩ cũng tới. Không phải là bác sĩ X, mà là bác sĩ Y, vị
tư vấn. Ông ta nói được một ít tiếng Ý, và có biết về tác phẩm của Buzzati.
Ông ta nhìn sơ qua những kết quả xét nghiệm, và tỏ vẻ ngạc nhiên là người
đồng nghiệp trẻ của mình, bác sĩ X, lại ra chỉ thị cắt tóc của Buzzati. Có lẽ,
bác sĩ Y nói, anh ta đang trù liệu cho một lỗ khoan dự phòng. Dù sao thì
chuyện ấy cũng không cần thiết nữa. Mọi sự đều ổn cả. Vị bác sĩ xin lỗi và
hy vọng Buzzati không bị phiền hà quá vì người đàn ông đang rên la ở tầng
ngay dưới. Tầng ba nhiều khi rất ồn ào, bác sĩ cho biết, nhiều y tá làm ở đó
phải mang đồ bịt tai. Nhưng có lẽ họ sẽ đưa người khốn khổ ấy xuống tầng
hai và mọi sự sẽ yên tĩnh trở lại.”
Seldom hất đầu về phía khối gạch to lớn, tối tăm giờ đã mọc lên trước
mắt chúng tôi. Ông tiếp tục, như đang cố gắng kết thúc câu chuyện bằng
giọng điệu trầm tĩnh, điều hòa nãy giờ: “Ghi chép trong nhật ký của Buzzati
có đề ngày tháng là 27 tháng Sáu, 1967, hai ngày sau vụ tai nạn làm tôi mất
vợ, vụ tai nạn khiến John và Sarah bỏ mạng. Người đàn ông trong sự đau
khổ cùng cực ở tầng ba đó chính là tôi.”