VỤ ÁN TRƯỜNG THE OXFORD - Trang 66

Chương 9

Chúng tôi im lặng bước lên những bậc thềm đá trước cửa chính. Vào

đến bên trong, chúng tôi băng qua một gian sảnh lớn. Seldom chào hỏi hầu
hết bác sĩ và y tá chúng tôi gặp trên lối đi.

“Tôi ở trong này gần hết hai năm,” ông nói. “Và tôi còn phải trở lại

đây mỗi tuần một lần suốt một năm kế tiếp. Đôi lúc tôi thức giấc giữa đêm
khuya, tưởng là mình đã được đưa trở lại vào một buồng nào ở đây.” Ông
chỉ một khúc quanh trên đường đi, từ đó mọc lên những bậc mòn nhẵn của
một cầu thang xoáy ốc. “Mình đang đi lên tầng hai,” ông nói. “Đi đường
này nhanh hơn.”

Trên tầng hai, chúng tôi đi dọc theo một hành lang dài, sáng sủa, nơi

ngự trị một sự im lặng nặng nề bị kiềm chế như trong một nhà thờ, và tiếng
chân chúng tôi vang vọng đầy buồn thảm. Sàn nhà nhìn có vẻ vừa mới đánh
bóng, và sáng bừng như thể có rất ít người đi trên đó.

“Các y tá gọi chỗ này là Bể cá, hay khu ăn chay,” Seldom nói, đẩy

cánh cửa dẫn vào một căn buồng.

Trong này có hai dãy giường, với khoảng trống hẹp ở giữa, như trong

một bệnh viện dã chiến. Trên mỗi giường là một thân hình chỉ lộ ra phần
đầu, nối vào một máy thở nhân tạo. Tiếng động của các máy thở hợp lại tạo
thành một âm thanh trầm ùng ục, đều đều, quả thật làm cho ta nghĩ đến một
thế giới dưới mặt nước. Bước dọc theo lối đi giữa hai dãy giường, tôi để ý
thấy bên cạnh mỗi thân hình đều treo một chiếc túi để hứng phân. Những
con người giảm thiểu xuống chỉ còn bộ thất khiếu, tôi nghĩ thầm. Seldom đã
nhận thấy biểu hiện của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.