VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 139

pha tài, ăn không bao giờ chán. Mà cái chả ngâm giấm của bác mới
lại quý hơn. Tôi còn nhớ cầm cái bánh tây nóng có chả, ngâm vào
trong liễn giấm vùi nó xuống một lát rồi cầm lên mà ăn từng tí
một thì có thể quên chết đấy nhé! Nào nhân tiện, bán cho tôi hai xu
bánh và ba xu chả nào. Mực cắt bánh tây cho tôi rồi nói:

– Bây giờ thì chẳng còn thể nào có giấm như trước nữa. Đắt

lắm ạ. Một chai giấm bảy hào, nếu cứ pha ra liễn để người ăn bánh
chấm bánh như trước thì chỉ bảy ngày "con" vỡ nợ! Mực nói thế
đoạn nhíu mắt lại nhìn tôi một cách ranh mãnh:

– Vì không những giá giấm đắt mà thôi, tôi còn thiệt là khác

nữa. Chả của tôi ngâm giấm, ông có biết không, có nhiều ông,
ngày trước chỉ mua một xu bánh tây không mà khi chấm dấm... cập
ríp

1

lên đến ba miếng chả trong khi tôi bận bán hàng cho ông khác!

Mực nói chuyện rất vui.

Tôi ăn bánh xong tự lúc nào không biết.

– Hết rồi à? Ngon quá, bánh tây ngon quá. Hồi tôi còn đi học,

chính tôi, tôi là một anh nghiện, nghiện bánh tây của Mực. Hôm nào
không được ăn, tôi thấy ngứa ngáy cả người. Tôi nhạt mồm nhạt
miệng và tôi không buồn nói năng gì cả. Bây giờ, lâu lắm mới lại
được nếm lại cái phong vị bánh tây chả của Mực, tôi thấy ở trong
người như được nở nang ra, tôi thích quá bèn bảo gói luôn năm cái
bánh tây chả vào trong một cái giấy nhật trình cũ đem về.

Để ăn dần.

Và cũng để, trong khi nhai bánh thì nghĩ lại những ngày cắp sách

khai trường, tôi không nghĩ gì đến việc lên lớp mà chỉ xán vào cái xe
sơn đỏ để mua bánh tây chả và chấm... oằng vào liễn giấm.

2

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.