VŨ BẰNG - CÁC TÁC PHẨM MỚI TÌM THẤY - Trang 15

Bệnh thương hàn của tôi, không phải vì bác sĩ chữa mà khỏi,

nhưng chính nó khỏi tự nhiên. Nếu nó không khỏi tự nhiên, bài
phóng sự này không có. Vì nếu bác sĩ chữa cho tôi hết bệnh có lẽ tôi
hết thở. Vậy bác sĩ ấy là một bác sĩ xoàng.

Nhưng ngài sống rất đàng hoàng... tuỳ từng lúc... nghĩa là tuỳ

theo sự được hay thua cá ngựa.

Khắp Hà Thành và Cảng, còn ai không biết ngài là một tay

"tơợc-phít"

2

có danh? Ngài có can đảm đem cái gia tài bạc vạn cá với

một con ngựa tốt. "Sau ta là nạn ngập lụt". Dân An-nam mình cũng
có nhiều người theo chủ nghĩa vô chính phủ như Nietzsche, chứ
không?

Vậy, bác sĩ của tôi, đánh cá nhiều khi rất mạnh. Nhờ cái mạnh

ấy, các "tơợc-phít" khác sẽ bỏ nhà mà dọn đến ở nhà pha. Bác sĩ tôi
không thế. Thần tài đến chơi với vợ chồng ngài luôn.

Tôi đã lắm lúc muốn đem giầu cau đến phòng khám bệnh của

vợ chồng bác sĩ, xin nhập môn... để học lấy nghề cá ngựa. Trời ơi
là trời!

Thì vừa nghĩ như thế, thấy ngay bác sĩ.

Ngồi trên một cái ô-tô nhọn hoắt đằng sau như một điếu xì-

gà, bác sĩ ngồi chúi trong một góc đệm như ẩn núp một người nào.
Bên cạnh một người đàn ông khác đương rỉ tai bác sĩ nói một việc gì
quan trọng. Cái ô-tô đỗ đó ở trước cửa săm Ngọc Hà.

Thì ra, "thằng khốn nạn" của tôi đánh xe đưa bác sĩ lên đó, để

bác sĩ ngồi trên xe, rồi xuống hỏi thăm bác Điển.

Vậy thì bác Điển là ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.