VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 101

MƯỜI

I

m lặng kéo dài một lát từ khi Maigret nhìn thấy Françoise nhíu đôi

mày nhìn ra quảng trường rồi vụt quay đầu lại với dáng lo âu. Đó chỉ là bà
Rivaud bước qua khoảng đất trống đi về phía khách sạn. Nhìn lầm chăng?
Hay là vì đã xảy ra những sự kiện quan trọng nên Maigret thấy cái gì cũng
nghi ngờ? Tuy nhiên, nhìn ở xa thì bà ta luôn luôn khiến ta nghĩ đến một
nhân vật của vở bi kịch. Hình như bà ta bị đẩy tới bằng một sức vô hình mà
bà ta không muốn cưỡng lại.

Mặt bà rõ nét. Khuôn mặt xanh xao, đầu tóc rối bời. Chiếc áo choàng

không gài nút. Thế rồi bà Beausoleil nhận ra.

— Kìa Germaine! Chắc có ai nói với nó là tôi ở đây.”
Bà Maigret tự nhiên bước tới mở cửa. Và khi trông thấy bà Rivaud ở

gần, người ta thấy ngay là bà đang sống trong giờ phút bi thảm thật sự.
Nhưng bà cố gắng bình tĩnh để nở một nụ cười. Tuy nhiên cái nhìn vẫn có
vẻ thác loạn, vật vờ. Nét mặt vẫn có những nét run rẩy không kềm lại được.

— Xin lỗi ông cảnh sát trưởng, có người nói là mẹ và em tôi ở đây nên.
— Ai nói với bà như thế?
— Ai...? - Bà ta lặp lại run run.
Giữa bà và Françoise sao mà khác biệt! Bà Rivaud là con người bị hi

sinh, người phụ nữ vẫn còn giữ được vẻ bình dân và người ta đối xử không
chút trọng nể. Ngay cả bà mẹ cũng nhìn bà với một chút nghiêm khắc.

— Ủa, con không biết là ai sao?
— Ở ngoài đường cái.
— Con không gặp chồng con à?
— Ồ không!... Không!... Xin thề là không.
Maigret lo lắng nhìn lần lượt ba người phụ nữ rồi nhìn ra quảng trường,

chưa thấy bóng Leduc trở lại. Thế này là nghĩa gì? Cảnh sát trưởng muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.