VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 102

tin rằng viên y sĩ giải phẫu vẫn ở trong tay mình. Ông đã bảo Leduc đi trông
chừng ông ta và nếu cần thì kèm ông ta theo về đến tận khách sạn.

Bỗng nhiên bà Maigret nghiêng mình đến nói thì thầm:
— Đưa cho em cái tẩu thuốc.
Suýt nữa là ông cự nự. Nhưng không! Ông vừa thấy bà thả một mảnh

giấy nhỏ trên nệm. Ông đọc: “Bà Rivaud vừa đưa một miếng giấy nhỏ cho
cô ta nắm trong lòng bàn tay.”

Nắng sáng rõ bên ngoài. Thành phố có những tiếng động. Maigret thuộc

lòng từng thứ một. Bà Beausoleil đang đợi chờ ngồi thật thẳng trên ghế,
kiểu của người phụ nữ mực thước. Trái lại, bà Rivaud không thể nào có
dáng tự nhiên ổn định, trông giống như cậu bé học trò tinh nghịch vừa bị
bắt quả tang. Maigret nói:

— Cô Françoise.
Cô ta giật nẩy cả thân hình. Mắt cô ta bắt gặp ánh mắt của Maigret trong

một giây ngắn ngủi. Cái nhìn của cô thật xẳng, thật tỉnh táo, vững vàng.

— Xin cô bước lại đây một chút và.
Bà Maigret thật giỏi! Có phải bà biết được những gì sắp xảy ra không?

Bà đi một vòng để bước ra cửa lớn. Nhưng Françoise đã nhảy vụt ra ngoài.
Cô đi dọc theo hành lang, xuống thang lầu.

— Cái gì thế? - Bà Joséphine Beausoleil hoảng hốt kêu lên.
Maigret không nhúc nhích không thể nào nhúc nhích được. Ông cũng

không thể nào bảo bà vợ chạy đuổi theo cô gái lủi trốn. Ông đành chỉ hỏi bà
Rivaud:

— Chồng bà đưa miếng giấy vào lúc nào?
— Giấy gì?
Bắt đầu làm một cuộc thẩm vấn cực nhọc nữa để làm gì? Maigret gọi vợ:
— Em hãy ra phía cửa sổ trông xuống phía sau khách sạn.
Vừa lúc ấy thì ông biện lý bước vào. Ông có dáng kiểu cách, không tự

nhiên. Chắc vì sợ hãi nên ông ta cố tạo vẻ mặt thật nghiêm khắc, gần như là
đe doạ.

— Có ai gọi tôi đến đây.
— Ông Duhourceau, xin mời ông ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.