VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 104

đoán được như thế. Tôi liền cho Leduc phục ở sân ga và thay vì dẫn cho tôi
một người thì lại đưa tới cả hai.

Ông thấy rõ là mọi chuyện cứ theo nhau xảy đến. Françoise thấy mọi

việc đổ bể nên đã gọi điện thoại cho người anh rể đến đây. Còn tôi thì cho
Leduc đi trông chừng Rivaud. Leduc đến bệnh viện quá chậm. Người bác sĩ
đã đi rồi. Ông ta về nhà, ông viết một mảnh giấy cho Françoise và ép vợ
mang đến đây lén lút trao cho cô ta.

Ông hiểu rồi chứ?. Ông ta để xe ở hẻm sau lưng khách sạn chờ Françoise

để đi với nàng. Chỉ ba mươi giây nữa là ông ta thành công. Nhưng Leduc đã
đến kịp và nghĩ rằng có chuyện không ngay thẳng nên đã bắn bể lốp xe và
rồi...

Trong khi ông nói thì tiếng ồn ào trong khách sạn vụt tăng lên trong

khoảng vài giây ở phía trên kia. Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy? Rồi bỗng
nhiên im lặng như là chết! Đến mức độ mọi người cùng nhận thấy nên tất cả
đều lặng yên.

Có tiếng Leduc ra lệnh ở lầu trên. Nhưng chẳng ai biết anh ta nói gì cả.

Một tiếng va nặng nề. Rồi tiếng thứ hai. Tiếng thứ ba. Cuối cùng là tiếng
cánh cửa bị phá tung ra.

Người ta chờ đợi những tiếng động tiếp theo và sự chờ đợi ấy thật nhức

nhối. Tại sao trên kia họ không rục rịch gì hết nữa? Tại sao có những bước
chân chậm chạp, lặng lẽ của mỗi một người đi trên sàn ván thôi?

Bà Rivaud mở to mắt ra nhìn. Ông biện lý vuốt vuốt bộ ria mép.

Joséphine Beausoleil suýt bật ra tiếng khóc hoảng hốt.

— Chắc là họ chết cả rồi! - Maigret nhìn lên trần nhà nói chầm chậm

từng tiếng một.

— Sao?... Ông nói gì thế?
Bà Rivaud bị kích động dữ dội, chạy xô tới bên ông cảnh sát trưởng, mặt

mày nhăn nhúm, đôi mắt điên dại.

— Không đúng! Không đúng...
Lại những bước chân. Cửa mở ra. Leduc bước vào, tóc xoã xuống trán,

chiếc áo vest rách, sắc mặt bi thảm.

— Chết rồi phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.