VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 20

cưỡng lại được. Ông chỉ thấy yên lành trong một giấc ngủ chập chờn, tốt
nhất là quay về phía mặt trời để ánh sáng xuyên qua đôi mí mắt khép lại.

Lúc này trong óc ông có thêm những nhân vật mới được tưởng tượng ra

một cách sinh động, như một chú bé cho các chú lính đủ màu sắc trong hộp
đồ chơi đi diễu hành trước mặt: Một phụ nữ nông thôn ba mươi tuổi. Một
em gái con ông trưởng ga. Cô lao công ở khách sạn.

Ông nhớ lại khu rừng, những cây cao, con đường thoáng đãng và ông

hình dung ra vụ giết người, nạn nhân lăn lộn trong đám bụi còn hung thủ thì
vung chiếc kim dài ra. Thật là kỳ quái! Nhất là ông lại gợi ra từ căn phòng
của bệnh viện này, giữa tiếng ồn ào bình thường của đường phố vọng lên.
Một người nào đó ở ngay dưới cửa sổ phòng Maigret, quay máy ít nhất là
mười phút rồi xe mới chạy được.

Ông bác sĩ ngoại khoa tự tay lái chiếc xe êm ru và có tốc độ cao đi tới.

Đã tám giờ tối và các đèn đều bật sáng. Ông ta cúi xuống đầu giường
Maigret.

— Có nặng không?
— Lâu đấy. Phải nằm bất động trong vòng nửa tháng.
— Tôi có thể chuyển đi nơi khác, thí dụ như ở khách sạn được không?
— Ông không hài lòng ở đây? Tất nhiên được thôi, nếu ông có người

chăm sóc.

— Nói riêng với nhau, xin ông cho biết ý kiến về vụ người điên ở

Bergerac?

Ông bác sĩ trầm ngâm một lúc, không trả lời. Maigret hỏi cho rõ hơn:
— Ông có tin như mọi người là có một người điên sống lẩn tránh trong

rừng không?

— Không!
Cũng tốt thôi! Maigret có thời gian để suy nghĩ, để nhớ lại những sự việc

tương tự mà ông đã biết hay được nghe nói tới.

— Hung thủ là một con người bình thường trong đời sống, như ông hay

tôi, liệu có đúng không?

— Có thể?
— Hay nói một cách khác, có khả năng đó là một con người sống ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.