VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 25

Thực sự khoái cảm khi người ta vừa mới thoát chết, đang bình phục,

được chiều chuộng chăm sóc, nhất là trong một khung cảnh hư hư thực
thực. Và vẫn để trí óc làm việc theo thói quen đam mê đủ thứ. Nghiên cứu
một địa phương, một tỉnh từ trên giường, từ cửa sổ.

— Ở đây có thư viện không?
— Có chứ!
— Vậy vì tình bạn, anh đi mượn cho tôi tất cả các cuốn sách nói về các

bệnh tinh thần, sự truỵ lạc, về chứng cuồng si. Và đem quyển danh bạ điện
thoại lên đây. Nó cho ta biết nhiều điều lắm! Anh hỏi khách sạn xem nếu
máy điện thoại có dây dài thì thỉnh thoảng mang lên đây cho tôi.

Giấc ngủ đã tới. Maigret cảm thấy nó dâng lên như một cơn sốt, xâm

nhập vào từng thớ thịt sâu thẳm nhất.

— Ngày mai anh đến dùng bữa trưa ở đây. Thứ bảy mà.
Leduc bực bội lẩm bẩm trong khi tìm cái mũ cói:
— Rồi lại phải đi mua cả con dê cái nữa!
Khi ông ta đi khỏi, Maigret đã nhắm mắt và hơi thở đều đặn thoát ra từ

cái miệng hé mở.

Cảnh sát trưởng về hưu gặp bác sĩ Rivaud ở hành lang tầng trệt. Ông ta

kéo riêng viên bác sĩ ra một chỗ, ngập ngừng hồi lâu rồi thì thầm nói:

— Ông có chắc vết thương không ảnh hưởng đến trí minh mẫn của ông

bạn tôi không? Ít nhất là về... Tôi không biết diễn ta như thế nào. Ông có
hiểu lời tôi không?

Ông bác sĩ giơ tay phác một cử chỉ mơ hồ.
— Bình thường ông ấy là người thông minh chứ?
— Rất thông minh! Ông ta không bao giờ tỏ vẻ như vậy, nhưng...
— À ra thế!
Rồi ông bác sĩ bước lên cầu thang, đôi mắt mơ màng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.