VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 27

câu chuyện trên tàu. Và bây giờ...

— Vâng! À có chuyện này! Vừa rồi ở hành lang ngay trước cửa phòng,

khi em thay tấm thảm chùi chân, em nhặt được cái này.

Mặc dù sống ở khách sạn, bà vẫn mang chiếc tạp dề, như bà thường nói,

là để có cảm giác như sống ở nhà. Bà lấy ra trong túi một mảnh bìa cứng.
Đó là chiếc vé hạng nhì ở tuyến đường Paris - Bergerac chạy ngày thứ tư
tuần trước.

Maigret nhắc lại:
— Cạnh tấm thảm chùi chân? Em lấy tờ giấy và bút chì ra đây.
Bà không hiểu nhưng vẫn làm theo, miệng nhấm nhấm đầu bút.
— Em viết đi. Đầu tiên là ông chủ khách sạn đến lúc chín giờ để hỏi

thăm anh. Rồi đến ông bác sĩ ngoại khoa trước mười giờ một ít. Ghi theo
từng cột những tên đó. Ông biện lý đến lúc buổi trưa và cảnh sát trưởng đến
khi ông biện lý vừa đi.

Bà Maigret mạnh dạn nhắc:
— Còn Leduc nữa chứ !
— Đúng vậy! Ghi thêm anh Leduc vào! Đã đủ chưa? Tất nhiên không kể

đến những người phục vụ của khách sạn hay khách du lịch nào đó đánh rơi
chiếc vé ở hành lang.

— Không!
— Tại sao không?
— Vì hành lang chỉ dùng cho mỗi phòng này. Tất nhiên không kể đến

những kẻ nào đứng ngoài muốn nghe trộm.

— Em hãy gọi điện thoại cho ông trưởng ga!
Maigret không biết về thành phố, nhà ga hay bất cứ nơi nào khác mà

người ta nói với ông. Nhưng ông đã hình dung trong óc một Bergerac khá
chính xác không thiếu nơi nào. Một quyển chỉ dẫn của hãng Michelin

[1]

cung cấp cho ông một bản đồ thành phố. Ông đang ở trung tâm. Quảng
trường ông nhìn thấy qua cửa sổ là quảng trường Chợ. Đầu dãy bên phải là
Toà án. Quyển chỉ dẫn ghi: “Khách sạn Anh quốc. Hạng nhất. Phòng cho
thuê từ hai mươi lăm quan trở lên. Có buồng tắm. Bữa ăn từ mười lăm đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.