VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 32

— Sáu mươi lăm! Anh thấy rõ là...
— Còn ai nữa không?
Điều bối rối nhất là Maigret lại hỏi với vẻ thật nghiêm trang khác hẳn

với thói thường người ta hay nói chuyện với một giọng bỡn cợt, nhạo báng
về loại chuyện này.

— Ở quanh vùng, không có các cô chăn cừu chứ?
— Bà nấu bếp có cô cháu gái thỉnh thoảng đến giúp một tay.
— Mười sáu? Hay mười tám?
— Mười chín. Nhưng...
— Và anh... cuối cùng anh...
Leduc không biết phải xử sự như thế nào, bà Maigret thì còn lúng túng

hơn cả ông ta, bà vội vã đi sâu vào phía trong.

— Anh thật không kín đáo chút nào!
— Nói cách khác, xong rồi phải không? Hở ông bạn già!
Rồi Maigret có vẻ như không nghĩ tới nữa; một lúc sau ông làu bàu:
— Duhourceau không lấy vợ! Có phải là...?
— Người ta thấy rõ anh đúng là dân Paris tới! Anh nói chuyện đó cứ như

là chuyện tự nhiên nhất trên đời. Thế anh nghĩ rằng ông biện lý lại đi rêu
rao với mọi người về những chuyên bông lông của ông ta ư?

— Nhưng tất cả mọi người đều biết và tôi tin rằng anh cũng đã biết.
— Tôi chỉ biết những gì mà người ta kể thôi.
— Đấy anh thấy chưa?
— Ông Duhourceau mỗi tuần đi Bordeaux hai hay ba lần. Và ở đó,

ông...

Maigret không ngừng quan sát người đối thoại và trên môi nở nụ cười

hóm hỉnh. Ông đã biết rõ một Leduc khác, không có những lời lẽ khôn
ngoan, những cử chỉ thận trọng, những sự sợ sệt của dân tỉnh lẻ.

— Anh có biết anh phải làm gì không, anh đi lại dễ dàng tuỳ ý mà. Anh

thử điều tra nho nhỏ xem vào thứ tư tuần trước, người nào vắng mặt ở thành
phố... Chờ một chút. Trước hết, những người tôi chú ý nhất là bác sĩ
Rivaud, ông biện lý, cảnh sát trưởng, anh và...

Leduc vụt đứng dậy. Bất bình, ông ta nhìn trừng trừng chiếc mũ tưởng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.