VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 41

— Thưa ông, con là Rosalie. Con không biết là về phần tiền thưởng...

Bởi vì con đã nói tất cả những gì con biết, phải không ạ.

Anh chồng chưa cưới tỏ ra giận dữ, nói làu bàu mà không nhìn ai:
— Miễn là cô phải nói thực!
— Tất nhiên là con nói thực rồi! Con không bịa đâu.
— Thế cô chẳng dựng chuyên một khách hàng định lấy cô là gì? Và khi

cô kể cho tôi nghe mẹ cô bị những người lang thang bắt cóc...

Cô tức tối nhưng không lúng túng. Một cô gái nông thôn nom thật khoẻ

mạnh, bắp thịt săn chắc, da dẻ tươi mát. Ngay khi cô vừa hơi cử động, đầu
tóc liền xổ tung ra như sau một vụ đánh nhau và khi giơ cao tay lên để buộc
lại tóc, cô để lộ ra hai nách ướt đẫm mồ hôi và lông nách màu hung hung.

— Con không nói đi nói lại! Người ta tấn công con từ đằng sau và con

thấy một bàn tay chẹn vào gần cằm. Thế là con cắn thật mạnh. À, hắn có
một chiếc nhẫn vàng ở ngón tay.

— Thế cô có nhìn thấy hắn không?
— Hắn lủi vào rừng ngay lập tức. Chỉ nhìn thấy lưng thôi. Còn con thì

đứng lên thật khó nhọc, chỉ vì...

— Như vậy cô không thể nào nhận diện. Có phải cô khai với ông dự

thẩm như vậy không?

Rosalie nín bặt nhưng có một vẻ gì đe doạ trên nét mặt bướng bỉnh của

cô.

— Cô có nhìn rõ chiếc nhẫn không?
Và đôi mắt Maigret liếc nhìn các bàn tay, bàn tay mập mạp của Leduc có

chiếc cà rá thật nặng; bàn tay thon và dài của ông bác sĩ chỉ đeo mỗi chiếc
nhẫn cưới ở ngón tay; bàn tay xanh xao, làn da nứt nẻ của ông biện lý đang
rút khăn tay trong túi, đó là chiếc nhẫn vàng!

— Và cô không nghĩ ra một chút gì về tung tích kẻ hành hung à?
Người chồng chưa cưới, trán đẫm mồ hôi, trả lời:
— Thưa ông, tôi đoán chắc với ông rằng...
— Anh nói đi!
— Tôi không muốn xảy ra những điều không hay. Rosalie là cô gái rất

tốt, tôi không phải nói lén lút gì cả. Nhưng ban đêm cô ấy hay nằm mơ. Đôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.