VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 42

khi cô ấy có kể cho tôi giấc mơ của cô để rồi sau đó vài ngày, cô ấy cứ tin là
chuyện có thật. Cũng giống như về các quyển truyện cô ấy vẫn đọc.

— Leduc, anh nhồi giùm tôi tẩu thuốc.
Maigret nhìn thấy dưới các cửa sổ, lúc này có một nhóm chừng mười

người đang bàn tán và rì rầm nói chuyện.

“Dù sao cô Rosalie cũng có một chút ý kiến hay.” Cô gái ngưng bặt, ánh

mắt cô liếc nhìn về phía ông biện lý trong một giây và một lần nữa, Maigret
lại nhìn thấy đôi giày cao cổ bôi xi đen có khuy sắt.

— Leduc, anh hãy trao cho cô ta một trăm quan. Xin lỗi, phiền anh làm

thư ký cho tôi một chút... Ông chủ khách sạn hài lòng về cô này chứ?

— Về công việc hầu phòng thì cô ta không có gì đáng chê trách.
— Được, cho người sau vào.
Ông lục sự lẻn vào trong phòng, lưng dựa tường.
— Ông đấy à? Xin mời ông ngồi.
Ông bác sĩ liếc nhìn đồng hồ và nhỏ nhẹ nói:
— Tôi còn rất ít thời giờ.
— Chậc! Còn đủ chán.
Maigret châm tẩu thuốc nhìn cửa phòng vừa mở. Một người trẻ tuổi

bước vào, quần áo rách từng mảng, tóc vàng hoe, mắt đầy ghèn.

Ông biện lý thì thầm nói:
— Tôi mong rằng ông sẽ không...
— Vào đi anh. Lần cuối cùng, anh lên cơn vào lúc nào?
Ông bác sĩ nói:
— Anh ta vừa ra viện cách đây tám ngày. Đúng là anh ta bị động kinh,

một loại người mà những người sống ở nông thôn thường gọi là thằng ngốc
trong làng.

— Anh có gì nói với tôi không?
— Tôi ư?
— Phải! Anh kể đi...
Nhưng thay vì nói thì anh chàng này lại oà lên khóc và sau một lát, tiếng

nức nở lại đến độ rít lên. Người ta lo ngại hắn sắp có cơn động kinh nữa.
Họ chỉ nghe loáng thoáng vài lời không rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.