VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 45

Ông chủ khách sạn đứng ở giữa phòng và điều này chỉ làm tăng thêm sự

bối rối nơi ông vì với bộ quần áo trắng, ông làm cho mọi người phải chú ý.

— Leduc, anh hãy ra xem còn nhiều người đứng chờ không?
Ông bác sĩ đứng lên.
— Ông tha lỗi cho, nhưng tôi không còn thời giờ nữa. Tôi còn phải thăm

bệnh lúc mười một giờ và trường hợp này là vấn đề sinh mạng của một con
người đấy.

Cảnh sát trưởng địa phương lẩm bẩm nói:
— Tôi đi theo ông.
— Thế còn ông, thưa ông biện lý? - Maigret hỏi.
— Ờ!...tôi... vâng, tôi...
Nhiều lúc Maigret tỏ ra không hài lòng và thỉnh thoảng ông nóng lòng

liếc nhìn ra phía quảng trường. Khi mọi người đứng dậy chuẩn bị về, bất
ngờ ông từ từ nhổm dậy và khẽ nói.

— Xong rồi!. Xin chờ một lát nữa, thưa các ông. Tôi ngờ rằng có chuyện

gì mới xảy ra.

Và ông chỉ một phụ nữ đang chạy tới khách sạn. Từ chỗ đứng, ông bác

sĩ nhìn thấy cô ta và ngạc nhiên nói:

— Françoise!
— Ông biết cô ta?
— Đó là cô em vợ tôi. Chắc có một bệnh nhân nào gọi điện hay là một

tai nạn.

Có tiếng người chạy trên cầu thang. Có tiếng nói, cửa mở và một phụ nữ

trẻ bước vào thở hổn hển, nhìn mọi người với vẻ hoảng hốt sợ sệt.

— Jacques. Ông cảnh sát trưởng! Ông biện lý.
Cô ta chưa tới hai mươi tuổi. Trông cô mảnh dẻ, bồn chồn và xinh đẹp.

Nhưng áo quần lấm bê bết đất. Áo lót bị rách một mảng. Hai tay luôn luôn
ôm lấy cổ.

— Tôi. Tôi đã thấy hắn. Và hắn định.
Không ai nhúc nhích. Cô khó khăn lắm mới nói nên lời. Cô tiến lại, bước

về phía người anh rể:

— Nhìn này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.