VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 75

lớn lao khi thấy mình còn sống.

— Còn đau không?
— Ồ! Tôi bắt đầu quen rồi.
Vẫn là một loạt cử chỉ hàng ngày, ngày nào cũng thế lâu dần thành một

thứ nghi lễ, hôm nay lặp lại lần nữa.

Trong lúc ấy khuôn mặt của Rivaud luôn luôn kề sát Maigret và ông

chợt nhận xét:

— Vẻ Do Thái của bác sĩ không rõ lắm!
Không có tiếng trả lời, chỉ có hơi thở vẫn đều đều, hơi có tiếng rít của

ông bác sĩ đang lần mò vết thương. Khi xong, băng quấn lại như cũ, ông ta
nói:

— Bây giờ ông có thể chuyển đi được rồi.
— Ông muốn nói gì thế?
— Ông không bị nhốt trong phòng của khách sạn này nữa đâu. Có phải

ông định đến nghỉ vài ngày nơi ông bạn Leduc không?

Một con người đầy tự chủ! Maigret quan sát ông ta ít ra là mười lăm

phút nhưng ông ta vẫn tự nhiên làm việc, tay tiếp tục những cử động nghề
nghiệp không run tí nào.

— Từ nay cứ hai ngày tôi mới đến thăm một lần. Mọi việc khác đã có

người phụ tá làm. Ông cứ tin ở anh ta đi.

— Như tin ở ông à?
Có những lúc, mà thật là hiếm, Maigret không thể ngăn mình thốt ra một

câu ngăn ngắn như thế với dáng khờ dại ăn người.

— Chào ông!
Thế là ông ta đi! Còn lại một mình Maigret với các nhân vật riêng ở

trong đầu, thêm ông Samuel nổi danh ghép vào danh sách nhưng lại vụt
đứng lên hàng đầu. Một ông Samuel cứ như là muốn để không còn gì đặc
biệt hơn, nên chết đến hai lần. Chuyện thật khó thấy! Có phải ông ta là kẻ
đã giết hai người phụ nữ, là kẻ kỳ quặc cầm kim không? Nếu như vậy thì có
nhiều điều quái lạ, ít ra là hai điều.

Điều thứ nhất là ông ta chọn Bergerac làm nơi hành sự. Những loại

người này thường chọn các thành phố đông dân để trà trộn dễ bề núp tránh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.