VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 83

gần và cuộc giải phẫu cũng xác nhận như vây. Đấy là nói gọn vài lời...

Riêng Maigret cứ lặp lại: “Tật xấu của ông ta là gì?” Không rượu chè!

Không cờ bạc! Và chuyện lạ lùng là ông cảnh sát trưởng còn muốn nói:
Không đàn bà!

Hà tiện chăng? Có thể lắm! Người ta có thể tưởng tượng ra ông

Duhourceau đóng tất cả các cửa, mở tủ sắt ra, sắp bày trên bàn hàng đống
giấy bạc, túi vàng nho nhỏ.

Muốn nói tóm gọn thì ông ta có vẻ là một con người cô độc! Thế mà, cờ

bạc và thói xấu của nhiều người! Tình yêu cũng vậy! Rượu thì gần như luôn
luôn.

— Thưa ông Duhourceau, ông đã đến Algérie chưa?
— Tôi ấy à?
Khi một người trả lời như thế thì chín lần trên mười là người ấy muốn trì

hoãn.

— Sao ông lại hỏi tôi thế? Tôi có dáng dân thuộc địa lắm à? Không, tôi

chưa bao giờ đi Algérie cả, Maroc cũng không. Chuyến đi xa nhất của tôi là
thăm các vịnh biển dốc ở Na Uy. Lúc bấy giờ là vào năm một nghìn chín
trăm hai mươi ba.

— Ồ, tôi cũng không hiểu tại sao tôi lại hỏi ông điều đó. Tôi mất máu

quá nhiều nên suy yếu đi.

Lại cũng là một ngón nghề của Maigret, bắt quàng từ chuyện này sang

chuyện khác và vụt nói những chuyện chẳng ăn nhập vào đâu cả. Người đối
thoại ngại bị giương bẫy nên tìm cách đoán ra một định ý vốn không có.
Ông ta sẽ gắng sức suy nghĩ, hoảng lên, mệt đi và cuối cùng suy nghĩ không
liên tục nữa.

— Tôi có nói với ông bác sĩ việc này... À, ở nhà họ, ai làm bếp nhỉ?
— Nhưng...
Maigret không kịp để ông ta trả lời.
— Nếu là hai chị em thì hẳn không phải là Françoise rồi. Cô ta ngồi sau

vô lăng của một chiếc xe sang trọng hơn là lo cho món ragu. Xin ông cho
tôi ly nước.

Rồi Maigret chống tay ngồi dậy, uống nhưng vụng về để rơi ly lên trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.