VỤ BẮT CÓC NỮ CA SĨ PHÒNG TRÀ - Trang 97

hơi quá. Ông ta không thấy hãnh diện chút nào. Ông nghĩ đến lúc bà ta và
cô ta làm ồn trong căn phòng xử nơi mà ai cũng phải đi rón rén hết.

— Cô đợi một chút. Cô muốn gọi ai?
— Thì... Ông biện lý.
— Cô ngồi xuống đi! Nên nhớ là tôi không ngăn cô gọi ông ta đâu. Trái

lại là khác! Nhưng có lẽ cô nên vì lợi ích của mọi người mà đừng vội.

— Mẹ! Tôi cấm mẹ trả lời đó!
— Tôi chẳng hiểu gì hết! Ông là chưởng khế hay cảnh sát trưởng?
— Thanh tra cảnh sát đấy!
Bà ta phác một cử chỉ như muốn nói:
— Trường hợp này thì...
Mọi người thấy rõ là bà ta đã có dịp dính líu tới Đồn Cảnh sát và còn giữ

lại sự nể nang hay ít ra là sự sợ hãi đối với cơ quan này.

— Tôi vẫn chưa hiểu tại sao tôi lại...
— Bà đừng sợ gì hết. Rồi bà sẽ hiểu tại sao. Tôi chỉ có vài điều nho nhỏ

hỏi bà thôi.

— Thế thì chẳng có chuyện thừa kế gì hết phải không?
— Tôi cũng chẳng biết nữa.
Françoise gầm lên:
— Thật đáng tởm! Mẹ không được trả lời!
Cô ta không đứng yên tại chỗ. Mấy ngón tay cô xoắn lại chiếc khăn tay.

Và chốc chốc cô lại nhìn Leduc với vẻ thù hận.

— Tôi chắc bà là nghệ sĩ?
Maigret biết chắc là mấy chữ này vuốt ve được lòng tự ái của bà.
— Thưa ông đúng. Tôi có hát ở rạp Olympia vào thời mà...
— Đúng đấy, tôi nhớ tên bà rồi. Beausoleil. Yvonne phải không?
— Joséphine Beausoleil. Nhưng thầy thuốc khuyên tôi nên ở xứ nóng

nên tôi phải hát ở Ý, Thổ, Syrie, Ai Cập...

Thời của những phòng trà có kèm ca nhạc! Maigret thấy bà ta hát thật tự

nhiên trên những bục gỗ của những loại phòng trà như thế theo thời trang
Paris, khách lui tới là các công tử vườn, các sĩ quan trong thành phố. Rồi bà
ta bước xuống, đi quanh các bàn, tay cầm cái khay, ghé ngồi uống sâm banh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.