VỤ BÍ ẨN BẮT CÓC CÁ VOI - Trang 64

- Không cần. Tôi tin lời cậu. Thật ra tôi phải đi khỏi thành phố vài tuần.
Nếu ta có thể hẹn gặp nhau tối nay, thì tôi sẽ trả một trăm đô-la ngay, như
vậy đơn giản hơn.
- Ông quá tử tế.
Hannibal chỉ có thể nhận lời đề nghị này, nhưng vẫn thắc mắc: tại sao
người đàn ông này không muốn nói tên? Tại sao ông sẵn sàng tin lời Ba
Thám Tử Trẻ và thanh toán mà không hề có chứng cớ gì rằng ba thám tử
nói thật.
- Tôi phải gặp ông ở đâu và khi nào?
- Cậu có biết công viên Burbank không?
Hannibal có biết chỗ đó, là nơi xưa kia người dân Rocky thường đến dạo
chơi. Ngay giữa có một kiôt nhạc và tối chủ nhật, có dàn nhạc đến đó chơi
những bản hành khúc Sousa và những bài hát nổi tiếng của Gilbert và
Sullivan.
Nhưng thành phố Rocky đã mở rộng sang hướng khác. Khu Burbank đã bị
lãng quên. Công viên vẫn còn, nhưng không được chăm sóc nữa: nó chỉ
còn là những đường mòn đầy cỏ cây mọc quấn vào nhau. Từ nhiều năm,
không còn dàn nhạc nào chơi ở đó nữa và không còn ai dám lảng vảng vào
công viên khi trời đã tối.
- Tám giờ tối nay, người đầu dây bên kia nói tiếp. Không cần dẫn bạn theo.
Cậu hãy đến một mình, cậu Jones à. Tôi sẽ chờ gần kiôt nhạc.
- Thưa ông... Hannibal định nói.
Thám tử tưởng muốn hỏi một địa điểm gặp tốt hơn, nhưng bên kia đã gác
máy.

Hannibal ngồi bất động một hồi, mắt nhìn trân trân phía trước mặt. Người
đàn ông yêu cầu Hannibal đến một mình. Điều này khiến Hannibal hết sức
nghi ngờ.

Thám tử trưởng lại nhấc máy lên gọi cho Bob và Peter, kể lại cuộc đàm
thoại lạ lùng và cho biết địa điểm hẹn lạ lùng mà thân chủ đã chọn. Rồi
Hannibal trở ra xem cái máy giặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.