VỤ BÍ ẨN CÁI SỌ BIẾT NÓI - Trang 9

không muốn mất thời gian để mời người khác trả giá. Hannibal hơi ngạc
nhiên về tốc độ quá nhanh của vụ buôn bán và việc cậu trở thành chủ nhân
của cái rương cổ, được khóa kỹ và không biết chứa gì bên trong.
Vậy mà đúng lúc đó, đám đông nhộn nhịp lên. Một người phụ nữ đang
chen vào giữa đám đông. Một bà già nhỏ nhắn tóc bạc, đội mũ kiểu xưa và
đeo kính gọng vàng.
- Chờ đã! - Bà la lên - Tôi muốn trả giá cao hơn. Mười đô-la! Tôi ra giá
mười đô-la để mua cái rương này.
Mọi người quay lại nhìn bà, kinh ngạc vì có người đề nghị mười đô-la để
mua một món đồ cũ như thế này.
- Hai mươi đô-la! - Khi đó bà già mới vào đề nghị và vẫy tay kịch liệt - Tôi
xin trả hai mươi đô-la!
Ông điều khiển cuộc bán đấu giá chưng hửng một hồi, rồi hoàn hồn:
- Rát tiếc, thưa bà - ông lịch thiệp trả lời - nhưng món hàng này đã được
bán dứt khoát rồi. Mang rương đi! - Ông nói với hai người khuân vác -
Chuyển sang lô hàng kế tiếp!
Hai người khuân vác mang rương xuống bục ra đặt gần Ba Thám Tử Trẻ.
- Đây!
Hannibal và Peter nhìn rương.
- Thế là bọn mình đã làm chủ đống đồ cũ này - Peter càu nhàu rồi nắm lấy
một tay cầm bằng da - Còn phải quyết định xem sẽ làm gì.
- Được, ta quay về Thiên Đường Đồ Cổ - Hannibal trả lời - Rồi ta sẽ mở ra
xem.
- Khoan đã, các cậu ơi! - Một nhân viên nói - Trước hết, phải thanh toán
chứ. Đừng quên chi tiết quan trọng này!
Hannibal đã cầm quai thứ nhì của rương rồi, xấu hổ thả ra.
Đúng. Xin lỗi nhé!
Hannibal rút bóp tiền, lấy một tờ một đô-la. Nhân viên viết biên nhận đưa
cho Hannibal.
- Biên lai đây! Bây giờ rương đã là của cậu. Nếu rương chứa châu báo của
hoàng gia, thì cũng là của cậu luôn! Ha ha!
Không thèm để ý đến tiếng cười mỉa mai, Hannibal và Peter mang rương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.