- Mình không thích cách cậu nói về con rồng chút nào! Cậu làm cho mình
có cảm tưởng con quái đó đang rình rập đâu đây…
Peter quan sát con đường rồi nhìn đồng hồ.
- Anh Hans đâu rồi? Peter hỏi.
- Cậu cũng thấy là còn sớm quá mà - Hannibal nói. Chúng ta còn nhiều thời
gian trước mắt.
Hannibal bước xuống khỏi lề và bắt đầu băng qua đường. Bob và Peter
nhìn theo.
- Nhiều thời gian để làm gì? Bob hỏi.
- Để ghé thăm ông Carter - Hannibal nói. Và sau đó là nhờ Arthur Shelby.
Bộ các cậu không thấy lạ sao, những người sống như thế lại không có chó
để tự vệ hả?
- Thật ra thì không! Peter đáp. Nhưng bây giờ nghe cậu nói, thì mình cũng
tự hỏi sao chính mình không mua chó để tự vệ! Mua một con chó đủ lớn để
nuốt chửng con rồng cái một!
Hannibal mỉm cười. Hai bạn bước theo cậu. Căn nhà ông Carter nằm bên
kia đường. Khu vườn được chăm sóc cẩn thận còn nhà thì mới sơn lại.
- Các cậu hãy lưu ý, Hannibal vừa nói với hai bạn vừa bước vào lối đi
chính trong vườn - rằng ở đây, hàng rào được cắt cẩn thận, cỏ được cắt sát
và rõ ràng luôn có người chăm sóc các bồn hoa. Ông Carter là người ngăn
nắp.
Thám tử trưởng bấm chuông. Của vào gần như mở ra ngay. Một người cao
lớn khỏe mạnh xuất hiện, ông ta có vẻ không dễ chịu lắm:
- Bọn nhóc kia, muốn gì hả?
- Thưa bác, chúng cháu xin lỗi là đến làm phiền bác. Hannibal lịch sự nói.
Chúng cháu vừa mới đến thăm người láng giềng nhà đối diện với bác là
ông Allen, con chó của bác ấy vừa mới bị mất, chắc bác cũng biết. Chúng
cháu đến hỏi xem bác có thể cung cấp cho chúng cháu một thông tin nào đó
liên quan đến vụ này không?
Mắt ông Carter khép nhỏ lại. Đôi mày rậm của ông cử động lên xuống một
cách kỳ lạ. Nét mặt ông hung dữ lên.
- Ủa - ông la lên. Vậy là Allen bị mất chó hả? Giống như những người khác