VỤ BÍ ẨN CON SƯ TỬ CĂNG THẲNG - Trang 47

- Thế à? Ông Jones nói khẽ - Tôi rất lấy làm tiếc về chuyện này!
Mắt người đàn ông sáng lên.
- Tôi biết là sẽ nói thỏa thuận được với anh mà - Ông nói.
Ông rút bóp tiền, lấy một tờ hai mươi đô la.
- Đây là số tiền tôi đề nghị để mua mấy song sắt, vậy mà thằng nhỏ kia từ
chối.
Titus Jones hất cầm chỉ đống hàng mà ông Olsen thèm muốn.
- Thưa anh, đây không phải là song sắt, chú Titus giải thích, mà là chuồng
thú.
- Biết rồi, ông Olsen bực bội đáp. Nhưng tôi không quan tâm đến chuồng
thú hay không chuồng thú. Tôi chỉ cần song sắt. Đây! Cầm lấy đi! Hai
mươi đô-la của anh này. Anh lời nhiều lắm rồi đó!
Titus Jones châm lại ống điếu bị tắt và hút xem khói có thông chưa. Peeter
và Bob chờ đợi, Ông Olsen cũng chờ đợi, càng lúc càng nóng lòng.
- Rất tiếc, ông à! - Cuối cùng Titus Jones nói - Nhưng cháu tôi đã nói đúng.
Mấy thanh sắt mà ông thấy đằng kia là để sửa chữa lại chuồng thú. Và khi
làm xong, tôi dự định bán cho gánh xiếc.
Hannibal nhìn chú. Peter và Bob há miệng. Ông Olsen nhíu mày.
- Đồng ý! Đồng ý! Anh muốn bán mấy cái chuồng trọn vẹn. Nhưng anh có
biết thằng nhóc đòi tôi giá bao nhiêu không? Bốn ngàn đô-la! Một ngàn đô-
la một cái chuồng?
- Ông à - chú Titus nói - cháu tôi còn nhỏ và non nớt. Cháu đã nói nhầm
giá, thế thôi.
- Tôi biết lắm mà! - Ông Olsen rạng rỡ nói.
- Đúng vậy, - ông Titus nói tiếp - số tiền tổng cộng là sáu ngàn đô la. Tức là
mỗi cái chuồng là một ngàn năm trăm đô la.
Ông Olsen mở mắt tròn xoe như hai cái bánh xe. Titus Jones phà khói
thuốc. Hannibal nín thở chờ phản ứng của ông Olsen.
Hans phá vỡ sự căng thẳng khi xuất hiện:
- Ông chủ có cần tôi không? - Anh chàng người Bavière lực lưỡng hỏi -
Nếu cần, em lập lại trật tự...
Ông Olsen nhìn anh chàng khổng lồ người Bavière. Cặp mắt xanh của ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.