đồng hồ phòng khách kêu tích tắc.
- Giống như lâu đài bị phù phép, cậu nói. Ở đây không có gì động đậy cá,
đúng không? Không có ai đi lại nơi này cả.
- Không ai đi lại à? Clara Adams lập lại bằng giọng nói buồn ngủ. Đâu còn
ai để đi lại. Có thời ở đây rất vui. Nhưng đã qua rồi. Khi không có Marvin
ở đây...
Bà dừng lại như nghi ngờ.
- Chuyện gì xảy ra khi không có Marvin? - Bà hỏi. Tôi không nhớ nữa,
Marvin luôn có mặt ở đây. À mà hiện anh ấy đi đâu rồi?
- Dường như bà bị uống thuốc - Peter nói khẽ vào tai Hannibal.
- Mình cũng nghĩ như vậy - Thám tử trưởng nói.
Hannibal quay sang cô Adams nói bằng một giọng cấp bách:
- Bà Madeline Bainbridge đâu?
Clara Adams có cử chỉ không rõ bằng tay, rồi ngồi xuống ghế, thiếp ngủ đi.
- Ở đây có chuyện rất lạ - Bob nói.
Ba thám tử tiến hành lục soát ngôi nhà ngay. Xem xét tầng trệt trước,
không có người. Rồi Peter leo lên lầu. Trong một phòng ngủ rộng lớn ở góc
nhà, có cửa sổ nhìn ra biển, Peter tìm thấy Madeline Bainbridge. Bà nằm
trên giường gỗ lớn, mặc bộ váy dài màu nâu. Nét mặt bà bất động, tưởng
như bà không thở. Peter chạm nhẹ vào vai bà.
- Cô Bainbridge ơi... Peter kêu khẽ.
Bà không động dậy. Peter lay bà, gọi tên bà nữa. Cậu nghĩ đến những gì
Hannibal đã nói, một lâu dài bị phù phép không có gì động đậy. Rồi Peter
lại tìm thấy chính Người đẹp ngủ trong rừng!
Nhưng tại sao bà không tỉnh dậy?
- Hannibal ơi! Peter hét lên. Bob ơi! Lên đây nhanh. Mình tìm thấy bà
Madeline Bainbridge, nhưng... mình e là đã quá muộn rồi!