VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 235

thoải mái hơn. Hai con chó bắt đầu vẫy đuôi.
Tôi đợi ai đó mời nhảy.
- Nào, Bob - Anh ta nói với người phụ nữ - Chàng trai này là bạn thân của
cô ấy.
- Thế giới này thật nhỏ bé - Người phụ nữ nói. Cuối cùng thì cô cũng mỉm
cười. Tôi nhớ giọng hát của cô trong đĩa, cao và trong, réo rắt và tinh tế.
Giọng nói của cô cũng rất tuyệt.
- Cô ấy thật là một phụ nữ tuyệt vời - Cô ta nói như thể vẫn đang kiểm tra
tôi - Anh có hay gặp cô ấy không?
- Hàng ngày.
Cô gật đầu, chìa tay ra và nói:
- Tôi là Bobby Murtaugh và đây là Ben. Anh cũng vừa giới thiệu những
nhân vật này rồi.
Bọn chó chạy vòng quanh mừng rỡ. Tôi vuốt ve hai con chó và Ben đưa cái
đĩa tới. Cả ba chúng tôi lấy bánh xếp ăn. Đó như là nghi lễ của một bộ lạc
vậy. Nhưng thậm chí khi đang nhai bánh, trông họ vẫn có vẻ lo lắng.
Bobby ăn xong cái bánh xốp trước tiên, ăn tiếp chiếc bánh quy, sau đó là
một cái khác, cô không ngừng nhai. Những mẩu bánh vụn rơi xuống ngực
cô. Cô phủi chúng đi và nói:
- Hãy vào trong đi.
Hai con chó theo chúng tôi vào trong bếp. Một lát sau tôi nghe thấy tiếng
chúng húp sùm sụp. Căn phòng phía trước có trần nhà phẳng, tối và u buồn.
Phòng có mùi hôi của chó, mùi đường và ẩm ướt. Những bức tường màu
nâu vàng và sàn nhà gỗ thông đã quá ọp ẹp, những giá sách tự làm không
theo kích cỡ khoa học, vài cái hộp đựng nhạc cụ đặt ở nơi đáng lẽ kê bàn
uống cà phê. Góc nhà là cái giá để bản nhạc được dựng lên, trên đó là một
bản nhạc. Đồ đạc trong nhà cũng đều rất cũ. Trên những bức tường là chiếc
đồng hồ kiểu Áo đã ngừng chạy ở hai giờ. Bức áp phích về cây đàn guitar
của Martn được lồng vào khung kính, và vài tờ thông cáo tưởng nhớ tới
Topanga Fiddle và Banjo Contest.
Ben nói:
- Mời ngồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.