VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 284

nhỏ. Đôi mắt trở nên nhỏ đi một cách bất thường. Đó là lần đầu tiên tôi
nhận thấy mắt ông ta có màu nâu ướt.
- Vậy sao? Từ khi nào? - Ông ta thốt lên kinh ngạc.
- Một giờ trước.
- Chết tiệt - Ông ta nhăn mũi và đưa đẩy cặp môi - Tôi đến thăm nó vì hôm
qua tôi không ghé qua được, họp hành suốt ngày. Nó là đứa cháu gái đáng
yêu duy nhất của tôi.
- Vâng, thưa ông. Con bé rất dễ thương nếu nó khoẻ mạnh.
Ông ta nhìn tôi trừng trừng, hai tay lặng lẽ đút vào trong túi áo, chân dậm
lên sàn nhà. Hành lang không còn ai và tôi nghe rõ tiếng bước chân của ông
ta vọng lên. Ông ta cứ lặp đi lặp lại hành động như vậy. Cử chỉ của ông ta
không có vẻ gì là gượng gạo cứng nhắc nhưng đột nhiên ông ta đứng thẳng
lên rất nhanh. Cặp mắt ướt của ông ta chùng xuống:
- Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện.
Ông ta bước đi trước dọc hành lang một cách tự tin có chút gì đó nóng nảy
của một người tự thấy có trách nhiệm đối với người khác mặc dù bản chất
của ông ta không phải như vậy. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện:
- Tôi không đặt văn phòng ở đây. Trong vấn đề làm ăn kiếm tiền tôi thường
bị coi là người nhanh ẩu đoảng.
Đúng lúc chúng tôi đến chỗ thang máy thì có một chiếc đến nơi. Thật may.
Chúng tôi bước vào và bấm nút tầng trệt như thể đã đặt trước thang máy
vậy.
Ông ta hỏi tôi khi thang máy đang đi xuống:
- Thế phòng ăn thì sao?
- Cũng đóng cửa rồi.
- Tôi biết mà - Ông ta nói - Tôi là người hay lãng phí thời gian.
Thang máy mở cửa, ông ta bước ra và đi về phía quán tự phục vụ đã đóng
cửa. Rút chùm chìa khoá ra khỏi túi quần, ông ta chọn một chiếc và vừa mở
cửa vừa nói:
- Nếu chúng ta để ý thì sẽ thấy vào giờ này trong ngày không có nhiều
người sử dụng căn phòng đó. Đặc quyền đặc lợi của những người cầm
quyền mà. Không phải là quá dân chủ nhưng dân chủ không hề có giá trị ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.