VŨ ĐIỆU QUỶ - Trang 47

chuyện với nó? Hình như nó đang nhìn chằm chằm vào khoảng không -
giống như chứng động kinh dạng nhẹ ấy.
- Chị bắt đầu nhìn thấy điều này từ khi nào?
- Hôm qua, sau khi chúng tôi được nhập viện.
- Chị không nhìn thấy hiện tượng này ở nhà bao giờ à?
- Tôi... không. Nhưng có thể là chuyện đó đã từng xảy ra nhưng tôi không
nhìn thấy. Hoặc có thể chẳng có gì cả. Có lẽ là thế - tôi không biết nữa.
Khuôn mặt xinh xắn bắt đầu nặng trĩu.
Stephanie vỗ vỗ vai chị ta. Cindy dần bình tĩnh lại như thể cảm nhận được
nhiều an ủi từ cái vỗ vai ấy.
Stephanie bước lùi lại, ngừng vỗ vai người mẹ trẻ.
- Thế chuyện con bé nhìn chằm chằm vào khoảng không có thường xảy ra
không?
- Khoảng một đến hai tuần mỗi ngày. Có thể chuyện đó không có gì đâu -
chỉ là nó tập trung tinh thần thôi. Con bé luôn rất giỏi trong việc tập trung
tinh thần - những lúc chơi ở nhà, nó tập trung tư tưởng rất tốt.
- Thế thì tốt - chuyện con bé có khả năng tập trung chú ý ấy.
Cindy gật đầu nhưng có vẻ vẫn chưa an tâm.
Stephanie lôi cuốn sổ hẹn gặp từ trong túi áo khoác ra và xé trang cuối ra
rồi đưa cho Cindy.
- Đây, chị cầm lấy cái này. Lần sau nếu chị thấy con bé cứ nhìn chằm chằm,
hãy ghi lại chính xác thời gian và gọi Vicki hay ai đó đang trực vào để quan
sát, được chứ?
- Được rồi. Nhưng chuyện này không kéo dài đâu, thưa bác sĩ Eves. Nó chỉ
xảy ra trong vài giây thôi.
- Hãy làm tất cả những gì chị có thể - Stephanie đáp - Còn bây giờ, tôi sẽ đi
chỗ khác để chị và bác sĩ Delaware làm quen với nhau.
Dừng lại giây lát để nhìn con bé, Stephanie mỉm cười với cả hai chúng tôi
rồi ra đi.
Khi cánh cửa khép lại, Cindy đưa mắt nhìn xuống giường.
- Để tôi gấp lại cái này cho ông lấy chỗ ngồi nhé.
Da chị ta cũng hiện lên những vằn ven xanh lờ mờ. Mạch máu nơi thái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.