VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 300

tôi đi được không? Tôi đang ở bệnh viện Charity… tôi khỏe mà. Chỉ bị
bầm chút ít thôi. Tôi sẽ giải thích khi gặp chị… không, đừng vào trong, cứ
chờ tôi ở ngoài.
Nàng đặt máy điện thoại lên bàn, rồi một nửa lăn, một nửa chuồi ra khỏi
giường, cắn răng chịu đau sau mới cử động. Nàng thấy áo quần còn trong
tủ áo, nhưng đau đớn vô cùng mới mặc vào được.
Khi đã mặc áo quần xong, Remy dựa vào tường để lấy lại sức, rồi lết tới
gần cánh cửa nghe ngóng xem có tiếng chân hay tiếng sột soạt của các bộ
đồng phục polyester không. Không có gì cả!
Nàng cẩn thận mở hé cánh cửa một chút xíu và dòm ra ngoài. Hành lang
bên ngoài phòng trống trơn. Nàng mở hé cửa thêm một chút để dòm xem
trong phòng trực của y tá có ai không. Có ba cô trong đó, đang nói chuyện
khe khẽ với nhau. Không cô nào nhìn về hướng nàng. Nhưng muốn ra
thang máy phải đi qua phòng họ, và nàng biết không có hy vọng gì làm
được việc đó mà không bị thấy. Rồi nàng thấy cầu thang phòng cháy và
lẳng lặng cảm ơn người kiến trúc sư đã vô tình đặt cầu thang ấy rất gần
phòng nàng như vậy.
Nàng đếm đến ba rồi lách ra ngoài cửa, kéo lại cánh cửa khép hờ, vì sợ
tiếng chốt cửa kéo to. Không cái đầu nào quay lại nhìn phía nàng cả. Ôm
hông bên phải, Remy rảo bước qua hành lang về phía cửa xuống cầu thang.
5 phút sau, nàng ra cửa trước của bệnh viện. Nàng thấy một chiếc xe hơi
đậu sát lề, máy vẫn để nổ cầm chừng. Nàng vội vàng đi đến xe, không một
chút nghi ngờ mình đã làm không đúng, mà quyết định của nàng chỉ do một
câu hỏi duy nhất thúc đẩy. Đó là, nếu không nhớ lại nàng đã thấy gì ở cầu
tàu, nàng có thể an toàn không, dù ở đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.