VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 305

- Có lẽ là không thể, nhưng mà thật đấy – Nattie nói và trải một cái áo dài
nhung ở chân giường – Cái áo choàng để đi tắm ở hành lang và cà phê có
sẵn trong bếp.
10 phút sau, Remy bước vào phòng khách, tay bưng một tách cà phê đen,
và mặc cái áo dài rộng thùng thình kiểu Thổ Nhĩ Kỳ bên ngoài cái áo sơ mi
vải của Nattie cho mượn đêm trước. Nattie ngồi trong cái ghế dựa bọc
nhiễu sặc sỡ, tờ báo Picayune số Chủ nhật trải ra trên sàn nhà cạnh chị ta,
trang báo có ô chữ để mở ra trên đùi chị. Nattie nhìn nàng quan sát, rồi nói:
- Xong ô chữ này, tôi sẽ lấy cho cô một thứ thuốc xoa để xoa vào các vết
bầm ở mặt. Nó sẽ làm bớt sưng và bớt nhức.
- Cám ơn – Remy nói rồi ngần ngừ tiếp – Tôi cần dùng máy điện thoại của
chị để gọi.
- Nếu cô muốn nói chuyện riêng thì có cái máy bắt song song ở dưới bếp,
hay cô có thể dùng máy ở đây.
Chị ta hất hàm về chiếc máy điện thoại màu mỡ gà ở cái bàn nhỏ cạnh ghế
nệm dài.
Remy liếc nhìn cái máy điện thoại và ước chi nàng có thể chờ uống xong
tách cà phê sáng rồi hẵng gọi cú điện thoại đáng sợ này. Nhưng nàng biết
có hoãn lại cũng không làm cho bớt ngán. Nàng đi băng qua đến ghế nệm
và ngồi cẩn thận xuống mặt nệm cứng, cấm ống nói lên và quay số.
- Alô?
- Mẹ ơi, con là Remy đây.
- Remy! Con ở đâu? Con có khỏe không? – Bà vội nói dồn dập, rồi day
khỏi ống nói, bà gọi – Frazier, Remy gọi về – Rồi bà trở lại nói – Ba mẹ lo
cho con quá! Ba mẹ không biết phải nghĩ sao khi bệnh viện gọi lại sáng nay
nói con đã biến mất.
- Remy, con đấy à? – Cha nàng xen vào.
- Dạ, con đây và con mạnh…
- Con ở đâu? Ba mẹ đi đón con về.
- Không! - Lần này Remy cắt ngang – Con không về nhà, ngay bây giờ thì
không. Con chỉ gọi cho ba mẹ hay con mạnh và hoàn toàn an toàn ở chỗ
con đang ở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.