VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 319

- Tôi không muốn chuyện này, Cole, tôi yêu anh, anh phải tin như vậy.
Đôi mắt màu xám của anh ta chăm chú nhìn vào mặt nàng dò xét, có vẻ
buồn rầu và ao ước một điều gì.
- Lạ thay, tôi tin cô. Nhưng câu chuyện bây giờ đã đi quá xa. Tôi không thể
trở lui.
Charlie! Anh ta biết về vụ Charlie, nàng thì thầm nghĩ.
- Tôi cũng không thể đi trở lui – Nàng nói.
- Vậy thì không còn gì để nói, phải không?
- Không.
Anh ta nhìn ngay mắt nàng một lúc nữa, rồi mở cửa bước ra ngoài. Anh
không hề quay lại nhìn nàng đứng ở khung cửa.
***
Chiếc taxi chạy đến đậu lại sát lề. Remy đưa cho người tài xe 10 đôla còn
lại của số tiền Nattie cho mượn.
- Giữ lại tiền thừa – Nàng nói, và bước xuống xe.
Nàng băng qua bờ cỏ, đi đến cạnh cổng bằng sắt uốn rồi dừng lại quan sát
ngôi nhà có hàng cột trắng và hai cây mộc lan cân đối nhau ở bồn cỏ trước
mặt nhà.
Nàng đẩy cổng bước vào, rồi đóng cổng lại và đi tới mặt tiền ngôi nhà. Như
nàng đã trong đợi, cửa trước khóa kỹ. Nàng dỡ cái búa đồng nặng nề lên và
gõ cửa hai lần, rồi đứng chờ.
Nattie ra mở cửa, mặc bộ đồng phục màu đen và đeo cái tạp dề trắng tinh.
Chị ta nhìn Remy và thở dài buồn bã.
- Cô đã đến văn phòng sĩ quan pháp y. Tôi đã hy vọng cô sai lầm.
- Tôi cũng vậy – Remy bước vào nhà khi Nattie đóng cửa lại – Họ ở đâu
cả?
- Trong phòng lộ thiên – Chị ta đáp và hất hàm về hướng ấy – Có cả ông
Marc ở đấy. Họ đang lo lắng không biết cô ở đâu và chuyện gì đã xảy đến
cho cô.
- Tôi biết.
Nàng có thể nghe tiếng nói xì xào, nhưng nàng tần ngần, vì lo sợ. Nhưng
việc đó phải làm thôi, và nàng phải làm cho xong. Chỉ có nàng mới làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.