VŨ HỘI HOÁ TRANG - Trang 76

- Có lẽ nếu ba cô và chú cô đã chú ý nhiều hơn vào công việc và ít hơn về
xã giao, thì có lẽ tôi khỏi phải làm việc nhiều giờ trong mỗi ngày như hiện
nay.
- Câu trả lời ấy là đáng đời cho tôi, phải không? – Nàng nghiêng ly làm bộ
chào thua, nhấp một ngụm rồi đặt ly xuống – Tôi không nhớ trong sơ yếu
lý lịch của ông có nói về gia đình của ông. Tôi đoán rằng ông có gia đình.
- Có chứ – Anh ta chỉ nói thế, cố ý tỏ ra không cởi mở.
- Có anh em trai gái gì không?
- Không.
- Còn về ông bà cụ thân sinh. Họ ở đâu?
- Cha tôi chết khi tôi lên 8. mẹ tôi sống ở đây, ở New Orleans này.
- Thiệt à? Ông thăm bà cụ thường không, hay là… ông quá bận? – Nàng
châm chọc, nhưng mỉm cười để dịu bớt sự châm chích.
Có lẽ vì thế nên anh ta trả lời nàng, thay vì bảo nàng không phải là việc của
nàng.
- Tôi thường gọi điện hay ghé tiệm của mẹ tôi mỗi tuần một lần hay vào
khoảng đó. Và thỉnh thoảng tôi đến chỗ mẹ tôi ăn tối.
- Tiệm của bà cụ kinh doanh mặt hàng gì?
- Một tiệm bán đồ cổ nhỏ.
- Thế anh ở phố Royal?
Anh ta mỉm cười, hơi gay gắt:
- Không, ở phố Magazine. Tiệm của bà phục vụ cho khách thuộc loại mặc
quần jeans áo gió, không phải hạng đội mũ mang găng tay trắng.
Người hầu bàn trở ra mang món khai vị đến. Khi y đã rút lui, Remy cầm
nĩa xúc một con sò huyết nói:
- Bà cụ bán đồ cổ loại gì?
- Không hẳn là đồ cổ, nói là đồ cũ thì đúng hơn. Những con búp bê kiểu
xưa, các tấm màn ren, đồ lặt vặt, các món đồ bằng mây…
- Tiệm ấy tên là gì?
- Tiệm Cây Chanh. Cô hỏi để làm gì?
- Chỉ tò mò thôi – Nàng đáp và nhún vai một cách duyên dáng, làm làn vải
mỏng của cái áo nàng mặc căng ra trong giây lát trên bộ ngực tròn trĩnh mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.