VU QUY - Trang 15

- Con coi Út tới khi nó lớn, má cho con lên thị xã học tiếng Anh, được

không?

Tư thôi học, quanh quẩn ở nhà, lo thêm việc bếp núc, khi bắc nồi cơm,

khi dầm mắm, luộc rau, kho cá. Công chuyện nặng nhọc như đào kinh vét
đất cho thông nước, Thẻo làm hết. Dì có dịp là tấm tắc "Sức trai có khác!
May mà có thằng Thẻo..." rồi dì kêu nhớ thằng Ba, lấy tay hỉ mũi, mắt nhìn
ra biển. Nhưng nhớ thương cũng có độ. Cuộc sống đẩy tới như sóng đại
dương, kẻ muốn sống phải biết quên để đứng dậy. Mùa xuân vực những nỗi
buồn lên, ba khía về tụm gốc đước, con nào con nấy thịt chắc nịch, mai ứ
gạch, muối rồi ăn với bần chua thì, như con Thúy nói, "cực kỳ". Theo làn
sóng người di cư vô là hàng quán lao xao. Phải nói, người Đất Mũi ban đầu
có ngỡ ngàng, rồi lo sợ. Lo, vì rừng bị chặt sạch, khi phù sa lấn biển, đất
cồn lên nhưng nào còn đâu những vạt rừng mắm xanh non xông ra giữ đất
cho người. Sợ, vì tôm cá ven bờ không còn, đến mùa gió nam đất bồi bị đạp
nhừ, rễ mắm chưa bắt thì chết nhẹp, người nay sạt sò huyết, mò vọp, bắt
cua... như thù hằn thiên nhiên, nghiến răng tận diệt mọi mầm sống. Mấy
người đứng tuổi nhìn nhau, than "Sau này Đất Mũi lấy chi mà ăn!". Họ
"kiến nghị" với ủy ban nhân dân xã, được nghe lập đi lập lại "lá lành đùm
lá rách", và Nhà Nước đã có kế hoạch, hiện đang nghiên cứu phương án
nuôi tôm, khi sẵn sàng sẽ cấp vốn cho bà con làm ăn theo đúng kế hoạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.