VU QUY - Trang 66

đầu nậu trao cho nhà tao chỉ vài trăm nhân dân tệ, nhưng hứa là sẽ bồi
hoàn đủ số để bu tao xây nhà. Ngôn ngữ khác nhau, nhờ thông dịch ở Hà
Nội
tao mời biết ông ta năm nay 40, chưa bao giờ vợ con, hiện sống với bố
và một thằng cháu, công việc thì đồng áng như bên mình. Nhưng thật là lạ,
khi tao đến nơi mới biết làng ông ta gần như chỉ có một họ, là họ Tăng. Và
chẳng bao giờ thấy đàn bà. Tao nghe kể dưới thời Mao chỉ để mỗi gia đình
đẻ đúng một con, nên cứ con gái là bóp mũi cho chết. Vì trai thừa gái thiếu,
ba người đàn ông trong nhà phải thay phiên canh tao, sợ người ngoài hãm
hiếp. Kinh lắm mày ạ. Bọn đàn ông lảng vảng quanh nhà, mắt nhìn muốn
ăn tươi mình, đi ra ngoài đồng làm lụng cũng cứ phải mắt trước mắt sau.
Nhưng Tư ơi, mày khó mà tưởng tượng ra đâu. Người đầu tiên hãm hiếp
tao là bố chồng, năm nay chắc trên 60. Kẻ đồng lõa là thằng cháu, mới 17.
Nó xoạc cẳng tao ra, giữ chặt cho ông nó làm cái việc súc vật ấy. Tối về,
thấy tao mặt mày thâm tím, hiểu liền. Chồng tao có lớn tiếng với bố, nhưng
nghe ông ta sụt sịt khóc lóc, nó cũng thôi. Và từ đó, cả thằng cháu cũng
được phép vào giường tao nằm, chống thì nó đánh...Thế là tao một lúc có 3
thằng làm chồng, và nói thật, tao chỉ muốn chết... Sống thế này là sống
nhục. Chịu sống nhục là sống tội lỗi. Nhưng tao chưa chết ngay được. Tao
chỉ còn một mong ước, là mong sao cho thầy bu tao xây được căn nhà
gạch, báo hiếu cha mẹ...Rồi đường tao tao đi, con đường độc đạo, dẫu tao
có phải xuống âm phủ chắc Diêm vương cũng động lòng tha ném vào vạc
dầu chăng..."

Đưa tay lên quệt nước mắt ướt nhòa mặt mũi, Tư thầm khấn cha "Ba phò

hộ con, cho con khỏi mắc cái vòng tội nghiệt như con Thúy, nghe ba". Nó
đứng lên, đẩy cửa rồi dọc cái hẻm dẫn tới nhà con Thúy. Đã lâu, nó chắc
thế nào nhà cũng đã là nhà gạch, và như vậy nó có thể viết thơ báo bạn.
Nhưng nó sững sờ. Căn nhà vẫn là nhà lá, vách đất, cột kèo lổn nhổn oằn ra
như chỉ chực đổ. Lặng người, nó bưng mặt khóc vùi.

Mẹ của Thúy đi đầu về thì thấy Tư đang ngồi xệp ôm mặt.
- Có chuyện gì mà khóc đấy Tư? - bà ta hỏi.
- Dạ, cháu nhớ con Thúy... Bác có tin của nó không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.