VUA HÀM NGHI - Trang 70

với nước mắt, người trong cuộc chịu những nỗi đau-đớn

không biết bao nhiêu lần, nhưng sự ly-biệt ở giữa những cái

sống vô hi-vọng vẫn làm cho người ta khổ tâm hơn hết.

Tôn-thất Thuyết, con người xưa nay đã làm cho kẻ khác

vội nước mắt một cách rất thản-nhiên, lần này cũng phải

động lòng. Các con trai Thuyết, trừ Tôn-thất-Đảm đã trưởng

thành, Thuyết cũng muốn cho trở về Kinh. Nhưng Tôn-thất-

Thiệp, lúc ấy mới 15 tuổi, quả quyết theo cha, thề cùng với

vua và cha cùng sống, chết.

Mặt trời đã lên cao, Thái-hậu gạt nước mắt, vội-vã lên

kiệu, các đình-thần và vương-tôn cũng lần lượt theo sau. Đi

dòng-dã trong hai ngày mới tới Huế. Thái-hậu liền về thẳng

Khiêm-lăng là lăng vua Tự-Đức.

Vua Hàm-Nghi và Tôn-thất-Thuyết, hôm sau cũng rời

Quảng-trị, do đường Cam-Lộ lên Tân-sở. Quân sĩ lúc ấy chỉ

còn 500 người, vào đóng trong thành. Còn vua Hàm-Nghi thì

ngự tạm tại một nhà giầu là Xã-Điểm ở Bảng-sơn (ngoài

thành). Trong mấy hôm ở Tân-sở, vua đi võng vào thành có

một lần để hội-kiến với các triều-thần.

Nhà vua thường buồn rầu, một lần có yêu-cầu Thuyết

đưa về Huế. Thuyết nghiêm sắc mặt, nói : « Nếu nhà-vua

muốn về Huế thì xin để đầu lại đây đã ».

Từ đấy vua Hàm-Nghi không bao giờ dám nhắc-nhỏm đến

việc về nữa và đành gửi tính-mạng mình cho Tôn-thất

Thuyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.