VUA HÀM NGHI - Trang 89

mê ngủ, nghe tiếng súng ở Mang-cá sực tỉnh dậy, vội vứt bút

mà nhảy lên mình ngựa, cùng hăm hở xông ra chiến-trường.

Ý-tưởng đất nước là của triều-đình thốt đổi ra tinh-thần

quốc gia.

Trong bài hịch của đảng Văn-thân gửi đi các nơi, có

những câu : « Nhớ thủa Thái-hòa tại vũ, bề khuông phù, phó

mặc khách công danh ; Đến khi Di-địch loạn ra, đường khôi

phục phỉ vầy trong tiết nghĩa ; Nhà hòng ngã, con lành, con

chống, chẳng phiền cha gặp kẻ Tôn, Ngô ; Giặc đang loàn, sĩ

nước đón ngăn, chi để chúa trông tôi Pha, Mục ; Lỗ Trọng-

Liên nghĩa bất đế Tần, phận nho giả mà lòng lo vũ-trụ ; Văn

Thừa-Tướng trung phò chúa Tống, bước lưu-ly mà vai vác

cương thường… »

Những câu trên này chứng rằng những đội-quân do đảng

Văn-thân dấy lên để chống nhau với quân Pháp từ 1885 cho

đến hết thế-kỷ thứ 19, không phải là quân có thao luyện như

quân Tôn-thất-Thuyết khi chống nhau với quân Pháp ở cửa

Thuận và Kinh-thành. Các tướng đứng chỉ-huy, trừ một vài

người như Đề-đốc Lê Trực, Tôn-thất-Đảm, còn hầu hết là các

nhà khoa-bảng không quen nghề bắn súng, cưỡi ngựa. Đã

vậy, khí-giới lại đơn giản, súng một phần mua của Tàu, một

phần khác thì tự mình chế lấy, nhưng không khỏi có những

khuyết-điểm như súng của Phan-đình-Phùng.

Khí giới hèn kém, quân ô-hợp, tướng không có học

chuyên môn, trong mười lăm năm trời, đảng Văn-thân chống

nhau với quân Pháp bằng khí-phách nhiều hơn là bằng khí-

giới.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.