Từ nhà ngục đến nhà Vàng
Hai tiếng “tử tù” thốt ra từ miệng Quận Đĩnh bất giác làm cho thiếu phụ
rùng mình. Nàng hình dung nó là một chén thuốc độc hay ba vuông lụa
mỏng đã kết liễu biết bao cuộc đời lỗi lạc, trong những buồng ngục ẩm thấp
ở Bắc Hà.
Nàng không sợ chết, nếu cái chết chỉ là món quà để tặng riêng nàng. Vì,
chết đối với nàng là trút bỏ tất cả những nỗi đau khổ âm thầm, là sang một
thế giới vô hình để sum họp với người, vì Tiên Dung Quận chúa xấu số đã
nhường cho nàng được nâng khăn sửa túi.
Nhưng nàng vẫn hết sức lẩn trốn cái chết không phải vì nàng mà vì ba
đứa trẻ - ba khối thịt trong là máu nàng hòa lẫn với máu của Thái tử Duy
Vĩ.
Thiếu phụ mà các Ngài đã nhận ra là Lê Hoàng phi, vợ Thái tử Duy Vĩ –
lợi dụng lúc bầu trời u ám, dắt theo ba con lên Sơn Tây, định gửi gấp cho
một người thân. Nhưng không may, mẹ con Hoàng phi bị Quận Dĩnh đuổi
bắt được ở dọc đường.
Bắt, tức là chết.
Cái ý nghĩ Thái tử sẽ bị tuyệt tự, đối với Hoàng phi đã là một mối đau
khổ vô cùng. Nhưng còn có điều đau khổ hơn nữa, điều đó làm cho Hoàng
phi đứt từng khúc ruột là chẳng chóng thì chầy người ta sẽ mang ba đứa trẻ
ra hành hình. Hoàng phi sẽ phải chứng kiến cho bọn ngục tốt rằn ba đứa trẻ
ra mà đổ thuốc độc vào miệng chúng, cũng như người ta đã từng ép đổ cho
những tội nhân không đủ can đảm nâng lấy chén thuốc độc để tự kết liễu
đời mình.