VÙNG BIỂN LẶNG - Trang 34

- Nó chịu rồi mạ.
Bà ngoại thở phào:
- Giỏi, giỏi. Rứa là khỏe ru chưa, rứa là mi hết lo ngại chưa, Hà. À, mi đã
thưa chuyện với chị bên nhà chưa ?
Me vẫn nắm tay em:
- Dạ, mạ con cũng biết sơ sơ rồi, chắc mạ con cũng bằng lòng. Mạ con có
cảm tình với anh Huy lắm.
Em đứng dậy:
- Mình đi về, me.
Dì Nguyệt cản:
- Khoan đã, chị và cháu ở lại ăn cơ . Bữa ni có làm bánh ướt với thịt nướng
ngon lắm.
Me nhìn em, em lắc đầu:
- Thôi me, con... con muốn về nhà.
Me cười:
- Cô bé đòi về, thôi để khi khác. Vả lại phải đưa nó về kẻo trưa bà nội
trông.
Thúy Vy à, mầy chỉ được me chiều chuộng trong một thời gian ngắn nữa
thôi. Rồi me sẽ đi theo bác Huy, mầy ở nhà coi sóc hai em bên cạnh bà nội.
Mầy không thể bỏ bà nội để hòa mình vào nếp sống mới cùng me và bác
Huy được. Bà nội đáng yêu, bà nội đáng kính, bà nội hy sinh suốt cuộc đời
để nuôi nấng hai đứa con trai nên vóc nên người . Người con trai đầu chết
đi, niềm hy vọng trong đời nội đã tắt lịm như ánh sao hôm cuối chân trời
xa. Tội nghiệp nội già nua, sau ngày chú Minh đổi vào Đà Nẵng, bà chỉ biết
tìm nguồn an ủi bên cạnh người con dâu hiếu thảo và ba đứa cháu nội xinh
xắn dễ thương. Nội sắp mất thêm người con dâu mà bà đã hằng xem như
con gái b . "Thằng Bảo mất rồi thì con Hà sẽ là con gái tao", nội thường
bảo thế, rồi nội cười, chiếc miệng móm và đôi mắt sáng trưng.
Em bằng lòng, em sẽ ở lại với nội mãi mãi. Me có quyền sống bên cạnh bác
Huy. Thỉnh thoảng me đến thăm các con và nội là đủ rồi. Em không mong
gì hơn, em không đòi hỏi gì hơn được nữa. Em đã thất bại rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.