VÙNG BIỂN LẶNG - Trang 8

Một giây suy nghĩ, em bướng bỉnh vuột khỏi tay nắm của người đàn ông,
chạy vụt ra sân, nhập bọn với đám trẻ. Tiếng mẹ đuổi theo giận dữ:
- Thúy Vy ! Thúy Vy!
Tiếng người đàn ông xen vào:
- Thôi Hà, cháu nó còn dại.
Chiều hôm đó về nhà, mẹ có vẻ còn giận em. Suốt buổi tối, mẹ không nói
với em một lời. Đồng hồ gõ mười tiếng, mẹ giục cu Quang đi ngủ, rồi mẹ
bồng Bích Ty lên giường. Gương mặt mẹ lạnh lùng, cố tình không để ý đến
em. Bà nội tới cạnh em:
- Thúy Vy, mẹ mi giận mi hả?
Em giả vờ lắc đầu:
- Con không biết.
Bà nội thắc mắc một mình:
- Con mẹ Bảo tối ni chi lạ ghệê. Ai làm chi mô mà cứ thở dài thườn thượt.
Em ngước lên:
- Khuya rồi, mệ đi ngủ đi.
- Kệ tao, con ni lạ. Bữa ni mi cũng thức khuya dữ.
Em đến ngồI bên bàn học:
- Con học bài mà, gần thi học kỳ rồi mệ ơi.
Càng về khuya, không gian càng thanh vắng. Em nghe rõ tiếng thạch sùng
tắc lưỡi trên trần nhà. Trước mặt em, bức ảnh bán thân của ba đang tươi
cười nhìn em âu yếm. Em có cảm tưởng như ba đang cử động. Ánh mắt đó,
nụ cười kia sắp chìm khuất trong tâm hồn mẹ được sao ? Mẹ ơi ! Ba ơi !
Sao con khổ thế nầy. Em gục đầu vào cuốn sách để ngỏ. Một bàn tay ôm
nhẹ vai em:
- Thúy Vy, con giận mẹ đó hả ?
Em chậm rãi ngẩng lên bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của mẹ. Mẹ đang nhìn em
chờ đợi câu trả lời. Em hối hận quá:
- Mẹ tha thứ cho con.
Mẹ áp má vào tóc em:
- Con đang nghĩ xấu cho mẹ đó phải không ?
Em ấp úng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.